Bác Sĩ Thời Chiến - Chương 2
Chương 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Alexei và Maria đứng trong bệnh viện dã chiến, không khí đầy căng thẳng và mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Ánh đèn sáng yếu ớt chiếu sáng những gương mặt mệt mỏi, những người bác sĩ và y tá đang chạy đôn chạy đáo giữa các giường bệnh. Từng tiếng rên rỉ, cầu cứu vang lên, hòa cùng những âm thanh của máy móc y tế đang hoạt động.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ, Alexei?” Maria hỏi, mắt cô lo âu nhìn quanh.
“Trước hết, chúng ta cần phân loại các bệnh nhân. Những ai bị thương nặng nhất cần được chăm sóc trước,” Alexei đáp, cố gắng giữ bình tĩnh trong bối cảnh hỗn loạn này.
“Hãy cùng nhau,” Maria nói, ánh mắt kiên quyết. “Em sẽ gọi các y tá khác để giúp chúng ta.”
Khi Maria biến mất vào đám đông, Alexei bắt đầu kiểm tra từng giường bệnh. Những người bị thương đều mang trên mình những vết thương đau đớn từ cuộc chiến, nhưng ánh mắt họ ánh lên hy vọng khi nhìn thấy sự hiện diện của anh.
“Bác sĩ… cứu tôi,” một thanh niên gầy gò, nằm co quắp, cầu xin.
“Đừng lo, tôi sẽ giúp bạn,” Alexei đáp, kéo ống tay áo lên và bắt đầu kiểm tra vết thương của cậu. “Cậu tên gì?”
“Viktor,” cậu đáp, cố gắng cười nhưng lại khổ sở. “Tôi… tôi đã bị trúng đạn trong một cuộc đụng độ.”
“Chúng ta sẽ băng bó và làm hết sức để bạn không bị nhiễm trùng,” Alexei nói, làm việc một cách nhanh chóng. “Bạn phải giữ bình tĩnh.”
“Cảm ơn, bác sĩ,” Viktor thì thầm, đôi mắt bắt đầu nhắm lại.
Sau khi xử lý vết thương cho Viktor, Alexei tiếp tục di chuyển. Mỗi giường bệnh là một câu chuyện, một nỗi đau. Trong lúc làm việc, anh cảm nhận được sự mệt mỏi và áp lực. Bệnh viện dường như đang ở ngưỡng bão hòa. Anh cần thêm sự giúp đỡ.
“Maria!” Alexei gọi, khi cô trở lại cùng vài y tá khác. “Chúng ta cần một kế hoạch. Có quá nhiều bệnh nhân và không đủ nguồn lực.”
“Chúng ta đã gọi thêm một số tình nguyện viên,” Maria thông báo. “Họ đang trên đường tới.”
“Hy vọng họ đến kịp,” Alexei thở dài, nhưng tâm trí anh lại rối bời với hình ảnh về những bệnh nhân đau đớn đang chờ đợi sự giúp đỡ.
Bất ngờ, một tiếng hét vang lên từ góc phòng. “Cứu tôi! Cứu tôi!” Một người đàn ông với vẻ mặt hoảng loạn chạy vào, máu chảy đầm đìa từ vai.
“Gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ!” Maria kêu lên, nhanh chóng lao tới người đàn ông.
“Có chuyện gì vậy?” Alexei hỏi, lập tức chạy theo sau Maria.
“Chúng tôi bị tấn công!” Người đàn ông gục xuống, thở hổn hển. “Họ đã bắn vào chúng tôi… Tôi chỉ thoát được một mình!”
Alexei nhìn quanh, nhận thấy rằng mọi người đang tập trung vào người đàn ông đó, và sợ rằng thời gian không còn nhiều. “Đưa anh ấy lên giường, nhanh lên!” anh quát.
Maria và một y tá khác giúp đỡ, đặt người đàn ông lên giường. Alexei lập tức bắt tay vào công việc, rửa sạch vết thương và bắt đầu khâu lại.
“Bạn tên gì?” Alexei hỏi trong khi làm việc.
“Tôi là Anatoly,” người đàn ông đáp, gương mặt nhăn nhó vì đau. “Tôi phải trở về với đồng đội của mình… Chúng ta không thể bỏ rơi họ.”
“Đừng lo,” Alexei trấn an. “Trước tiên, bạn phải sống đã. Chúng tôi sẽ tìm cách đưa bạn trở lại.”
“Thật không công bằng,” Anatoly rên rỉ. “Chúng tôi đang chiến đấu cho một tương lai tốt đẹp, nhưng lại phải chịu đựng điều này.”
Alexei cảm thấy nỗi lòng của Anatoly. Anh nghĩ đến lý tưởng của những người lính đang chiến đấu, và những gì họ phải đối mặt. “Chúng ta sẽ làm mọi cách để giúp đỡ họ. Nhưng trước tiên, bạn phải giữ sức khỏe.”
Khi Alexei tiếp tục khâu, Maria quay lại với một nhóm tình nguyện viên. “Họ đến rồi! Đây là những bác sĩ và y tá từ các khu vực khác.”
“Thật tuyệt!” Alexei thở phào. “Chúng ta sẽ cần thêm người để chia sẻ công việc.”
Các tình nguyện viên nhanh chóng nhập cuộc, hỗ trợ cho công việc cứu chữa. Alexei có thể cảm nhận được sự nhiệt huyết và quyết tâm từ họ. Mọi người bắt đầu chia nhau công việc, một số người lo cho bệnh nhân, số khác chăm sóc cho những người mới nhập viện.
“Chúng ta cần làm việc nhanh hơn,” Alexei nói với nhóm, “Những người bị thương vẫn còn nhiều, và thời gian không đợi ai.”
Giữa lúc họ đang làm việc, một người đàn ông trung niên với bộ quần áo bẩn thỉu, mặt có vẻ nghiêm nghị bước vào. “Tôi là Nikolai, lãnh đạo khu vực này,” ông giới thiệu. “Tôi nghe nói về các bạn và đến để xem có thể giúp gì không.”
“Chúng tôi rất cần nguồn cung cấp thuốc men và băng bó,” Alexei nói, không bỏ lỡ cơ hội. “Mọi thứ ở đây đều đang thiếu thốn.”
Nikolai gật đầu. “Tôi sẽ tìm cách quyên góp từ cộng đồng. Chúng ta không thể để những người dân vô tội phải chịu đựng thêm nữa.”
“Cảm ơn ông,” Alexei nói, lòng tràn đầy hy vọng.
Những giờ tiếp theo, bệnh viện trở thành một bức tranh sống động của lòng nhân ái và sự đoàn kết. Những tình nguyện viên từ mọi tầng lớp xã hội, không phân biệt già trẻ, đều đến chung tay. Họ không chỉ là những người cứu chữa, mà còn là những người chia sẻ nỗi đau và hy vọng.
“Chúng ta đã làm được rất nhiều,” Maria nói, khi cả hai đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nơi những cuộc biểu tình vẫn đang diễn ra.
“Nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm,” Alexei đáp, quyết tâm không lùi bước trước khó khăn. “Tôi không thể bỏ cuộc.”
Khi ánh sáng ngày dần tắt, Alexei biết rằng cuộc chiến để cứu chữa không chỉ diễn ra trong bệnh viện này, mà còn là cuộc chiến cho tương lai mà họ đang mơ ước. Họ sẽ không đơn độc trong cuộc hành trình này.