Bác Sĩ Trong Thời Kỳ Victoria - Chương 1
Chương 1: Hồi Tưởng
Dr. Nathaniel Grey ngồi trong phòng mạch của mình, ánh sáng vàng ấm áp của buổi chiều chiếu qua cửa sổ, tạo ra một không khí yên tĩnh. Anh vừa hoàn thành một ca phẫu thuật khó, và cảm giác hài lòng tràn ngập trong lòng. Đột nhiên, một cơn gió mạnh từ đâu thổi qua, cuốn bay những trang tài liệu trên bàn. Nathaniel nhíu mày, cố gắng giữ cho chúng không bay đi xa.
“Có chuyện gì vậy?” anh tự hỏi.
Chưa kịp nghĩ ngợi thêm, cơn lốc thời gian ập đến. Cảm giác như bị kéo mạnh vào một cái gì đó vô hình, Nathaniel thấy mọi thứ xung quanh mình quay cuồng. Khi mọi thứ dừng lại, anh tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lẫm, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi.
“Mình ở đâu?” Nathaniel lẩm bẩm, đứng dậy và nhìn xung quanh. Những bức tường sơn màu trắng, các thiết bị y tế đơn giản và những chiếc giường gỗ cũ kỹ khiến anh cảm thấy hoang mang.
Bỗng, một giọng nói vang lên từ phía sau. “Ngài có khỏe không? Ngài đã bất tỉnh một thời gian dài.”
Nathaniel quay lại và thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, ăn mặc theo kiểu thời trang cổ điển, đứng đó với vẻ lo lắng. “Tôi… Tôi không biết mình đang ở đâu,” anh đáp.
“Ngài ở Bệnh viện St. Thomas, London, thưa ngài,” cô nói. “Tôi là Elizabeth, y tá ở đây. Ngài… ngài không phải là bác sĩ của chúng tôi, phải không?”
Nathaniel thở hắt ra. “Tôi là bác sĩ, nhưng… Có vẻ như tôi đã bị… xuyên không.”
“Xuyên không?” Elizabeth nhíu mày. “Ngài nói gì vậy?”
“Chuyện dài lắm. Tôi sống ở thế kỷ 21, nơi mà y học phát triển rất xa, và giờ tôi ở đây… vào cuối thế kỷ 19.” Nathaniel cảm thấy mình như một kẻ điên.
“Ngài thật kỳ lạ,” Elizabeth nói, nhưng ánh mắt cô đầy tò mò. “Có thể ngài có thể giúp chúng tôi với những kiến thức mới của ngài.”
Nathaniel gật đầu, mặc dù cảm thấy lo lắng. “Tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi không chắc mình có thể làm gì ở đây.”
Elizabeth dẫn Nathaniel đi tham quan bệnh viện. Họ đi qua các phòng bệnh, nơi bệnh nhân nằm trên giường với những vết thương chưa được điều trị đúng cách. Nathaniel cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy sự khổ sở của họ.
“Đây là điều mà tôi không thể chấp nhận,” Nathaniel nói, ngừng lại trước một bệnh nhân bị nhiễm trùng nặng. “Cần phải có kháng sinh và phương pháp điều trị tốt hơn.”
“Chúng tôi chưa biết đến kháng sinh,” Elizabeth thở dài. “Chúng tôi chỉ có thể sử dụng thuốc sát trùng thô sơ.”
“Chỉ có thuốc sát trùng?” Nathaniel thốt lên, không thể kiềm chế. “Thật không thể tin nổi!”
Elizabeth nhìn anh với vẻ thương hại. “Ngài có thể làm gì? Đây là thời đại của chúng ta.”
“Chúng ta có thể cải cách!” Nathaniel nói, lòng đầy nhiệt huyết. “Chúng ta có thể áp dụng các phương pháp hiện đại, giúp đỡ bệnh nhân!”
“Ngài nói chuyện dễ dàng,” Elizabeth đáp. “Nhưng các bác sĩ khác sẽ không chấp nhận. Họ rất bảo thủ.”
“Tôi không thể đứng nhìn họ chết vì những điều này!” Nathaniel gào lên, bất lực.
Elizabeth im lặng một lúc, rồi nói: “Nếu ngài thật sự muốn giúp đỡ, tôi sẽ đứng về phía ngài.”
Nathaniel cảm thấy một tia hy vọng le lói. “Cảm ơn cô. Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ.”
Họ bắt đầu tổ chức một cuộc họp với các bác sĩ trong bệnh viện. Nathaniel đứng trước đám đông, cảm thấy hồi hộp nhưng đầy quyết tâm.
“Quý vị, tôi đến từ một tương lai khác, nơi mà y học đã tiến bộ rất nhiều. Tôi biết rằng phương pháp của chúng ta đang gây hại cho bệnh nhân,” Nathaniel nói.
Một bác sĩ lớn tuổi đứng dậy, nhướng mày. “Ngài đến từ đâu? Những gì ngài nói thật lố bịch!”
“Xin hãy lắng nghe tôi!” Nathaniel nài nỉ. “Tôi có thể giúp quý vị hiểu rõ hơn về vi khuẩn, về thuốc men, về cách điều trị hiệu quả hơn!”
Nhưng tiếng la ó vang lên. “Chúng tôi không cần những điều kỳ quái đó! Chúng tôi có phương pháp của riêng mình!”
Nathaniel cảm thấy nản lòng, nhưng Elizabeth đứng bên cạnh, kiên quyết. “Hãy cho anh ấy một cơ hội. Nếu ngài ấy có thể giúp đỡ bệnh nhân, tại sao không thử?”
Cuối cùng, một số bác sĩ chấp nhận nghe Nathaniel. Anh bắt đầu trình bày về vi khuẩn và sự cần thiết của thuốc sát trùng. Mặc dù gặp nhiều phản đối, Nathaniel cảm nhận được sự tò mò từ một số người.
“Chúng tôi cần phải thay đổi,” một bác sĩ trẻ nói, ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Có thể chúng ta nên thử nghiệm với một vài phương pháp mới.”
Nathaniel mỉm cười, cảm thấy một tia sáng le lói. “Tôi tin rằng chúng ta có thể làm điều gì đó tốt hơn cho bệnh nhân của mình.”
Cuộc họp kết thúc, Nathaniel và Elizabeth rời khỏi phòng với nhiều suy nghĩ. “Ngài đã làm được một bước tiến,” Elizabeth nói, mắt cô sáng rực. “Tôi cảm thấy hy vọng.”
Nathaniel gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. “Đây chỉ mới bắt đầu. Chúng ta còn nhiều việc phải làm.”
Khi họ bước ra ngoài, ánh nắng chiều tỏa sáng bầu trời, tạo ra một không khí đầy hứa hẹn. Nathaniel biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy gian khổ, nhưng anh cũng biết rằng mình đã tìm thấy một lý do để chiến đấu.