Bác Sĩ Trong Thời Kỳ Victoria - Chương 2
Chương 1: Hồi Tưởng
Dr. Nathaniel Grey ngồi trong phòng mạch của mình, ánh sáng vàng ấm áp của buổi chiều chiếu qua cửa sổ, tạo ra một không khí yên tĩnh. Anh vừa hoàn thành một ca phẫu thuật khó, và cảm giác hài lòng tràn ngập trong lòng. Đột nhiên, một cơn gió mạnh từ đâu thổi qua, cuốn bay những trang tài liệu trên bàn. Nathaniel nhíu mày, cố gắng giữ cho chúng không bay đi xa.
“Có chuyện gì vậy?” anh tự hỏi.
Chưa kịp nghĩ ngợi thêm, cơn lốc thời gian ập đến. Cảm giác như bị kéo mạnh vào một cái gì đó vô hình, Nathaniel thấy mọi thứ xung quanh mình quay cuồng. Khi mọi thứ dừng lại, anh tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lẫm, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi.
“Mình ở đâu?” Nathaniel lẩm bẩm, đứng dậy và nhìn xung quanh. Những bức tường sơn màu trắng, các thiết bị y tế đơn giản và những chiếc giường gỗ cũ kỹ khiến anh cảm thấy hoang mang.
Bỗng, một giọng nói vang lên từ phía sau. “Ngài có khỏe không? Ngài đã bất tỉnh một thời gian dài.”
Nathaniel quay lại và thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, ăn mặc theo kiểu thời trang cổ điển, đứng đó với vẻ lo lắng. “Tôi… Tôi không biết mình đang ở đâu,” anh đáp.
“Ngài ở Bệnh viện St. Thomas, London, thưa ngài,” cô nói. “Tôi là Elizabeth, y tá ở đây. Ngài… ngài không phải là bác sĩ của chúng tôi, phải không?”
Nathaniel thở hắt ra. “Tôi là bác sĩ, nhưng… Có vẻ như tôi đã bị… xuyên không.”
“Xuyên không?” Elizabeth nhíu mày. “Ngài nói gì vậy?”
“Chuyện dài lắm. Tôi sống ở thế kỷ 21, nơi mà y học phát triển rất xa, và giờ tôi ở đây… vào cuối thế kỷ 19.” Nathaniel cảm thấy mình như một kẻ điên.
“Ngài thật kỳ lạ,” Elizabeth nói, nhưng ánh mắt cô đầy tò mò. “Có thể ngài có thể giúp chúng tôi với những kiến thức mới của ngài.”
Nathaniel gật đầu, mặc dù cảm thấy lo lắng. “Tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi không chắc mình có thể làm gì ở đây.”
Elizabeth dẫn Nathaniel đi tham quan bệnh viện. Họ đi qua các phòng bệnh, nơi bệnh nhân nằm trên giường với những vết thương chưa được điều trị đúng cách. Nathaniel cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy sự khổ sở của họ.
“Đây là điều mà tôi không thể chấp nhận,” Nathaniel nói, ngừng lại trước một bệnh nhân bị nhiễm trùng nặng. “Cần phải có kháng sinh và phương pháp điều trị tốt hơn.”
“Chúng tôi chưa biết đến kháng sinh,” Elizabeth thở dài. “Chúng tôi chỉ có thể sử dụng thuốc sát trùng thô sơ.”
“Chỉ có thuốc sát trùng?” Nathaniel thốt lên, không thể kiềm chế. “Thật không thể tin nổi!”
Elizabeth nhìn anh với vẻ thương hại. “Ngài có thể làm gì? Đây là thời đại của chúng ta.”
“Chúng ta có thể cải cách!” Nathaniel nói, lòng đầy nhiệt huyết. “Chúng ta có thể áp dụng các phương pháp hiện đại, giúp đỡ bệnh nhân!”
“Ngài nói chuyện dễ dàng,” Elizabeth đáp. “Nhưng các bác sĩ khác sẽ không chấp nhận. Họ rất bảo thủ.”
“Tôi không thể đứng nhìn họ chết vì những điều này!” Nathaniel gào lên, bất lực.
Elizabeth im lặng một lúc, rồi nói: “Nếu ngài thật sự muốn giúp đỡ, tôi sẽ đứng về phía ngài.”
Nathaniel cảm thấy một tia hy vọng le lói. “Cảm ơn cô. Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ.”
Họ bắt đầu tổ chức một cuộc họp với các bác sĩ trong bệnh viện. Nathaniel đứng trước đám đông, cảm thấy hồi hộp nhưng đầy quyết tâm.
“Quý vị, tôi đến từ một tương lai khác, nơi mà y học đã tiến bộ rất nhiều. Tôi biết rằng phương pháp của chúng ta đang gây hại cho bệnh nhân,” Nathaniel nói.
Một bác sĩ lớn tuổi đứng dậy, nhướng mày. “Ngài đến từ đâu? Những gì ngài nói thật lố bịch!”
“Xin hãy lắng nghe tôi!” Nathaniel nài nỉ. “Tôi có thể giúp quý vị hiểu rõ hơn về vi khuẩn, về thuốc men, về cách điều trị hiệu quả hơn!”
Nhưng tiếng la ó vang lên. “Chúng tôi không cần những điều kỳ quái đó! Chúng tôi có phương pháp của riêng mình!”
Nathaniel cảm thấy nản lòng, nhưng Elizabeth đứng bên cạnh, kiên quyết. “Hãy cho anh ấy một cơ hội. Nếu ngài ấy có thể giúp đỡ bệnh nhân, tại sao không thử?”
Cuối cùng, một số bác sĩ chấp nhận nghe Nathaniel. Anh bắt đầu trình bày về vi khuẩn và sự cần thiết của thuốc sát trùng. Mặc dù gặp nhiều phản đối, Nathaniel cảm nhận được sự tò mò từ một số người.
“Chúng tôi cần phải thay đổi,” một bác sĩ trẻ nói, ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Có thể chúng ta nên thử nghiệm với một vài phương pháp mới.”
Nathaniel mỉm cười, cảm thấy một tia sáng le lói. “Tôi tin rằng chúng ta có thể làm điều gì đó tốt hơn cho bệnh nhân của mình.”
Cuộc họp kết thúc, Nathaniel và Elizabeth rời khỏi phòng với nhiều suy nghĩ. “Ngài đã làm được một bước tiến,” Elizabeth nói, mắt cô sáng rực. “Tôi cảm thấy hy vọng.”
Nathaniel gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. “Đây chỉ mới bắt đầu. Chúng ta còn nhiều việc phải làm.”
Khi họ bước ra ngoài, ánh nắng chiều tỏa sáng bầu trời, tạo ra một không khí đầy hứa hẹn. Nathaniel biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy gian khổ, nhưng anh cũng biết rằng mình đã tìm thấy một lý do để chiến đấu.Chương 2: Khám Phá Thế Giới Mới
Nathaniel thức dậy vào sáng hôm sau với sự hồi hộp. Hôm nay là ngày đầu tiên anh thực sự có thể bắt tay vào công việc cải cách y học tại Bệnh viện St. Thomas. Anh bước ra khỏi giường, chỉnh trang quần áo và nhìn vào gương. Khuôn mặt của một bác sĩ ở thế kỷ 21, nhưng lại đang sống trong một thời kỳ hoàn toàn khác. “Mình phải làm tốt hơn,” anh tự nhủ.
Sau khi ăn sáng, Nathaniel gặp Elizabeth tại hành lang. Cô đang bận rộn chuẩn bị dụng cụ y tế cho một ca phẫu thuật sắp tới. “Chào buổi sáng, Nathaniel,” cô cười tươi, ánh mắt đầy năng lượng. “Hôm nay sẽ là một ngày dài.”
“Chào Elizabeth. Tôi đã chuẩn bị tâm lý cho điều đó. Có ca phẫu thuật nào quan trọng không?” Nathaniel hỏi, lòng anh đầy háo hức.
“Có một ca bệnh nhân bị thủng ruột. Bác sĩ trưởng sẽ thực hiện phẫu thuật,” Elizabeth đáp. “Ngài có muốn tham gia không?”
“Rất muốn! Nhưng tôi cần biết quy trình phẫu thuật ở đây như thế nào,” Nathaniel nói.
Elizabeth dẫn Nathaniel vào phòng phẫu thuật. Các bác sĩ đang chuẩn bị dụng cụ, không khí căng thẳng và đầy áp lực. Nathaniel cảm nhận được mùi thuốc sát trùng nồng nặc, cùng sự khẩn trương trong không gian.
“Chào mọi người,” Nathaniel lên tiếng, cố gắng tạo không khí thân thiện. “Tôi là Nathaniel, một bác sĩ mới ở đây.”
Một bác sĩ lớn tuổi, Dr. Thompson, nhướng mày nhìn anh. “Ngài có kinh nghiệm gì không? Đây không phải là nơi để thử nghiệm.”
“Tôi không có kinh nghiệm ở thế kỷ này, nhưng tôi có nhiều kiến thức hiện đại. Tôi đã nghiên cứu về phẫu thuật và các phương pháp điều trị,” Nathaniel nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Dr. Thompson gật đầu, nhưng nét mặt ông vẫn nghi ngờ. “Rất tốt. Ngài có thể đứng bên cạnh tôi và quan sát. Nhưng đừng làm gián đoạn.”
Nathaniel đứng bên lề, mắt dõi theo từng động tác của các bác sĩ. Họ bắt đầu ca phẫu thuật, và Nathaniel cảm thấy hồi hộp khi chứng kiến quy trình phẫu thuật mà anh chưa từng thấy. Dù không thiếu kiến thức, nhưng thực tế luôn khắc nghiệt hơn lý thuyết.
“Ngài nghĩ sao về tình trạng này?” Elizabeth hỏi, khẽ ghé sát bên Nathaniel.
“Tình trạng vệ sinh thật kém,” Nathaniel thốt lên. “Họ cần phải áp dụng những biện pháp kháng khuẩn ngay từ đầu. Nếu không, khả năng nhiễm trùng sẽ rất cao.”
Elizabeth nhìn Nathaniel với ánh mắt ngạc nhiên. “Ngài nghĩ chúng ta có thể thay đổi điều đó không?”
Nathaniel gật đầu. “Chúng ta cần giáo dục bác sĩ và y tá về tầm quan trọng của vệ sinh trong phẫu thuật.”
Khi ca phẫu thuật kết thúc, Nathaniel cảm thấy lo lắng. Họ đã thành công, nhưng anh biết rằng có thể đã có nhiều rủi ro không cần thiết. “Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội quan sát,” anh nói với Dr. Thompson.
“Ngài có nhiều điều để học hỏi. Chúng tôi không thể thay đổi ngay lập tức,” Dr. Thompson đáp, rồi bỏ đi.
Elizabeth nhìn Nathaniel. “Tôi thấy ngài lo lắng.”
“Tôi chỉ không muốn thấy bệnh nhân chết vì những sai lầm có thể tránh được,” Nathaniel nói, cảm giác bất lực tràn ngập.
“Tôi hiểu. Nhưng có lẽ chúng ta cần thời gian để chứng minh giá trị của mình,” Elizabeth khuyến khích.
Họ quyết định tổ chức một buổi họp nhỏ với những đồng nghiệp có tư tưởng mở. Nathaniel bắt đầu chuẩn bị một bài thuyết trình ngắn gọn về tầm quan trọng của vệ sinh trong y học. Trong khi làm việc, Nathaniel cảm thấy sự kết nối giữa mình và Elizabeth ngày càng mạnh mẽ. Cô luôn bên cạnh, hỗ trợ và chia sẻ ý tưởng của mình.
“Ngài thật sự tin rằng chúng ta có thể thay đổi điều này?” Elizabeth hỏi khi họ đang làm việc cùng nhau.
“Tôi tin rằng mọi người sẽ lắng nghe nếu chúng ta chứng minh được sự cần thiết,” Nathaniel trả lời, ánh mắt sáng lên. “Nếu một người trong số họ thấy rằng bệnh nhân phục hồi nhanh hơn khi có điều kiện tốt hơn, họ sẽ nhận ra.”
Cuối cùng, họ lên kế hoạch cho buổi họp vào ngày hôm sau. Nathaniel cảm thấy hào hứng, nhưng cũng hồi hộp. Anh không biết liệu các bác sĩ có đồng ý lắng nghe ý tưởng của mình hay không.
Ngày hôm sau, họ tập trung trong một phòng họp nhỏ. Nathaniel đứng ở vị trí trung tâm, và Elizabeth đứng bên cạnh, tạo cho anh cảm giác an tâm.
“Xin chào mọi người. Hôm nay, tôi muốn nói về tầm quan trọng của vệ sinh trong phẫu thuật và điều trị bệnh,” Nathaniel bắt đầu.
“Chúng tôi không cần nghe những điều mới mẻ,” một bác sĩ lớn tuổi cắt ngang. “Chúng tôi có phương pháp riêng của mình.”
“Tôi không muốn thay đổi hoàn toàn những gì quý vị đang làm,” Nathaniel vội vàng nói. “Nhưng nếu chúng ta không áp dụng những biện pháp vệ sinh, chúng ta sẽ tiếp tục chứng kiến sự ra đi của bệnh nhân.”
Một bầu không khí căng thẳng bao trùm. Nhưng Nathaniel không bỏ cuộc. Anh chia sẻ các số liệu, câu chuyện từ thế kỷ 21 về cách thức vệ sinh đã cứu sống hàng triệu người.
Cuối cùng, một bác sĩ trẻ đứng dậy. “Tôi thấy có lý. Có lẽ chúng ta nên thử nghiệm một số điều mới.”
Ánh mắt Nathaniel sáng lên. “Cảm ơn quý vị. Nếu chúng ta cùng nhau làm việc, chúng ta có thể thay đổi tương lai cho bệnh nhân.”
Elizabeth nhìn Nathaniel với ánh mắt tự hào. Họ đã có được một bước tiến, dù nhỏ, nhưng đầy hứa hẹn. Nathaniel biết rằng hành trình này sẽ dài và gian khổ, nhưng với Elizabeth bên cạnh, anh tin rằng họ có thể tạo ra sự khác biệt.