Bác Sĩ Trong Thời Kỳ Victoria - Chương 3
Chương 3: Sự Đụng Độ
Sau buổi họp, không khí trong bệnh viện trở nên sôi nổi hơn. Một số bác sĩ bắt đầu thảo luận về việc áp dụng các phương pháp vệ sinh mà Nathaniel đã đề xuất. Tuy nhiên, không phải ai cũng đồng tình. Dr. Thompson, người từng tỏ ra nghi ngờ, vẫn giữ quan điểm bảo thủ.
“Họ đã làm tốt trong nhiều năm qua mà không cần những ý tưởng kỳ quái,” ông nói với một nhóm bác sĩ. “Chúng ta không cần phải nghe lời khuyên từ một người đến từ tương lai.”
Nathaniel đứng bên cạnh, cảm thấy bị châm chọc. “Thưa bác sĩ Thompson, tôi không muốn phá bỏ truyền thống, nhưng sự sống của bệnh nhân là điều quan trọng nhất. Chúng ta cần thay đổi để cứu họ.”
“Ngài không biết gì về y học của chúng tôi!” Dr. Thompson chỉ trích. “Ngài chưa từng trải qua những khó khăn mà chúng tôi phải đối mặt.”
“Đúng, nhưng tôi biết về khoa học và những tiến bộ trong y học,” Nathaniel trả lời, kiên quyết. “Nếu chúng ta không thay đổi, bệnh nhân sẽ tiếp tục chết vì những lý do có thể phòng tránh.”
Mặc dù cuộc tranh luận căng thẳng, một số bác sĩ trẻ đã bắt đầu nhìn nhận lại. Họ dần dần cảm thấy có lý trong những gì Nathaniel đang nói. Elizabeth đứng bên cạnh Nathaniel, ánh mắt đầy ủng hộ.
“Chúng ta có thể làm một thí nghiệm nhỏ,” một bác sĩ trẻ tên là James đề xuất. “Chúng ta sẽ thực hiện phẫu thuật với các biện pháp vệ sinh mà Nathaniel đề xuất và so sánh với các ca phẫu thuật khác.”
Dr. Thompson gật đầu, nhưng rõ ràng là ông vẫn không tin tưởng. “Rất tốt. Hãy làm điều đó. Nhưng tôi không đảm bảo rằng những gì ngài ấy nói sẽ có tác dụng.”
Nathaniel cảm thấy một tia hy vọng le lói. “Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cần thiết để thực hiện phẫu thuật này.”
Ngày hôm sau, Nathaniel cùng Elizabeth chuẩn bị cho ca phẫu thuật đầu tiên. Họ đã lắp đặt một hệ thống vệ sinh đơn giản nhưng hiệu quả, bao gồm việc rửa tay kỹ lưỡng và sử dụng dụng cụ sạch sẽ.
“Ngài có chắc chắn rằng chúng ta sẽ thành công?” Elizabeth hỏi, lo lắng.
“Chúng ta có thể làm được. Nếu không thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết được,” Nathaniel trả lời, động viên.
Ca phẫu thuật diễn ra và Nathaniel theo dõi từng bước một. Cảm giác hồi hộp tràn ngập trong lòng anh. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến khi một cơn bão lớn đổ bộ vào London. Mưa rơi như trút nước, và ánh sáng chớp lóe lên ngoài cửa sổ.
Bệnh viện trở nên hỗn loạn. Nhiều bệnh nhân mới nhập viện do tai nạn và thương tích. Nathaniel cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng tăng cao.
“Chúng ta cần thêm người hỗ trợ!” Elizabeth la lên khi thấy số lượng bệnh nhân tăng lên. “Họ cần được điều trị ngay lập tức!”
Nathaniel gật đầu, nhanh chóng gọi một số y tá và bác sĩ. “Hãy chia đội ra! Một đội tiếp nhận bệnh nhân mới, đội còn lại tiếp tục ca phẫu thuật. Chúng ta cần phải hoạt động hiệu quả.”
Trong khi đội ngũ làm việc, Nathaniel cảm thấy như đang đứng giữa một cơn bão. Anh cố gắng điều hành mọi thứ, từ việc điều trị cho bệnh nhân đến việc theo dõi tình hình ca phẫu thuật.
“Mọi người hãy giữ bình tĩnh! Chúng ta đã chuẩn bị tốt. Hãy tin tưởng vào bản thân!” Nathaniel hô to.
Dr. Thompson bước vào phòng phẫu thuật, gương mặt không mấy hài lòng. “Ngài đã vượt quá giới hạn. Chúng ta cần làm theo quy trình của mình, không phải những gì ngài tự nghĩ ra!”
“Nhưng bác sĩ, chúng ta cần phải linh hoạt trong tình huống khẩn cấp!” Nathaniel phản bác. “Nếu không, chúng ta sẽ mất nhiều bệnh nhân!”
Cuộc tranh luận giữa họ trở nên gay gắt. Nhưng trong lúc đó, một y tá la lên: “Bệnh nhân vào! Cần giúp đỡ ngay!”
Nathaniel và Elizabeth vội vàng chạy đến, mắt thấy một bệnh nhân bị thương nặng, người đầy máu. Tim Nathaniel đập nhanh. Đây là một cơ hội để chứng minh giá trị của họ.
“Chúng ta cần một đội ngũ ngay lập tức!” Nathaniel hét lên. “Elizabeth, hãy chuẩn bị dụng cụ sạch sẽ. Tôi sẽ điều trị cho bệnh nhân này.”
Bằng cách phối hợp nhịp nhàng, họ đã thực hiện phẫu thuật trong điều kiện áp lực cao. Nathaniel cảm nhận được sự hỗ trợ từ những đồng nghiệp trẻ, những người đã tin tưởng vào phương pháp mới mà anh đã đề xuất.
Khi ca phẫu thuật kết thúc, bệnh nhân đã ổn định. Nathaniel thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng. Dr. Thompson vẫn không ủng hộ anh.
“Đây chỉ là một lần may mắn,” ông nói, nét mặt lạnh lùng. “Ngài không thể lấy một ca phẫu thuật để chứng minh mọi thứ.”
“Nhưng chúng ta đã cứu sống một người,” Nathaniel đáp, cảm thấy tức giận. “Nếu chúng ta không thay đổi, sẽ còn nhiều bệnh nhân phải chịu đựng!”
Bầu không khí trong bệnh viện trở nên căng thẳng. Nhưng cũng có sự thay đổi trong lòng một số bác sĩ trẻ. Họ đã thấy được tầm quan trọng của những gì Nathaniel đang làm.
“Có lẽ chúng ta nên thử nghiệm thêm,” James lên tiếng, mắt sáng lên. “Nathaniel, ngài đã giúp chúng tôi hiểu rằng việc thay đổi là cần thiết.”
Elizabeth mỉm cười, nhìn Nathaniel với ánh mắt đầy hy vọng. “Đó là một bước tiến lớn. Chúng ta cần tiếp tục làm việc chăm chỉ.”
Nathaniel cảm thấy lòng đầy tự hào và quyết tâm. Mặc dù còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng anh biết rằng mình đã có được sự ủng hộ từ một số đồng nghiệp. Anh quyết tâm biến bệnh viện này thành nơi cứu chữa bệnh nhân tốt nhất có thể.
“Chúng ta sẽ không dừng lại ở đây,” Nathaniel nói với Elizabeth và những người xung quanh. “Chúng ta sẽ thay đổi cách mà y học hoạt động trong thời kỳ này!”