Bác Sĩ Trong Triều Đại Nữ Hoàng - Chương 10
Chương 10: Sự hy sinh và hối tiếc
Cùng với những ngày căng thẳng trước mắt, cuộc họp khẩn cấp giữa William và các cố vấn của Nữ hoàng Elizabeth diễn ra ngay lập tức. Không khí nặng nề trong phòng họp khiến mọi người đều cảm thấy lo lắng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nữ hoàng, người đang ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt nghiêm trọng và đầy quyết tâm.
“Chúng ta không thể để Lord Harrington thực hiện âm mưu của hắn,” Elizabeth nói, giọng bà trầm xuống. “William, ngươi đã nghe được những gì hắn đang lên kế hoạch. Chúng ta cần một chiến lược để đối phó.”
“Thưa Nữ hoàng, chúng ta phải bảo đảm an ninh cho sự kiện lớn này,” William đề xuất. “Tất cả những quan chức sẽ có mặt cần phải được cảnh báo và bảo vệ. Tôi cũng khuyên rằng chúng ta nên tổ chức một đội ngũ mật vụ để theo dõi những kẻ nghi ngờ.”
“Ý kiến hay,” một cố vấn khác lên tiếng. “Nhưng chúng ta cũng cần có một kế hoạch tấn công nếu như chúng ta bị tấn công bất ngờ.”
Elizabeth gật đầu. “William, ngươi hãy tham gia vào việc chuẩn bị cho cả hai mặt: bảo vệ và tấn công. Chúng ta không thể để kẻ thù chiếm ưu thế.”
Cả nhóm làm việc không ngừng nghỉ, phân chia nhiệm vụ và tổ chức các kế hoạch cụ thể. William cùng với một nhóm bác sĩ chuẩn bị những dụng cụ y tế và thuốc men cần thiết để sẵn sàng cho bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào. Ông biết rằng cuộc chiến không chỉ là về sức khỏe mà còn về sinh mạng của nhiều người.
Khi ngày sự kiện đến gần, William cảm thấy nỗi lo lắng dâng trào trong lòng. Hắn không chỉ lo cho sự an toàn của Nữ hoàng mà còn cho số phận của chính mình. Ông đã thấy quá nhiều sự hy sinh trong những trận chiến trước đó và không muốn thêm một ai phải chịu đựng thêm nữa.
Cuối cùng, ngày diễn ra sự kiện cũng đã đến. Cung điện được trang trí lộng lẫy với những bức tranh và hoa tươi, không khí đầy sự trang trọng và hào hứng. Mọi người từ khắp nơi đã tụ tập về, từ các quý tộc cho đến các quan chức. William đứng ở một góc phòng, theo dõi từng người một.
“William!” Elizabeth gọi ông lại, vẻ mặt bà tràn đầy sự quyết tâm. “Ta tin tưởng vào ngươi. Hãy đảm bảo rằng mọi thứ diễn ra suôn sẻ.”
“Thưa Nữ hoàng, tôi sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ ngài,” William hứa hẹn, nhưng trong lòng ông vẫn không yên.
Khi sự kiện bắt đầu, mọi người đều tụ tập trong phòng lớn. Tiếng nhạc và tiếng cười vang lên, tạo ra một bầu không khí vui vẻ. Nhưng trong lòng William, mọi thứ đều có vẻ như đang che giấu một điều gì đó đen tối.
Bất ngờ, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, và William cảm thấy một cảm giác bất an. Ông bắt đầu quan sát xung quanh, chú ý đến những người có hành động khả nghi. Hắn phát hiện Lord Harrington đang đứng ở một góc phòng, mắt nhìn chằm chằm về phía Nữ hoàng.
“Chúng ta cần phải hành động ngay,” William thầm nghĩ.
Tuy nhiên, ngay khi ông định hành động, tiếng nổ vang lên từ một góc phòng. Mọi người hoảng loạn, la hét và chạy tán loạn. William nhận ra rằng một quả bom đã nổ và khói bốc lên mù mịt.
“Chạy đi! Mọi người, chạy!” William hô lớn, nhanh chóng tìm kiếm những người bị thương.
Giữa sự hỗn loạn, William thấy một người phụ nữ bị thương nặng đang nằm dưới đất. Ông chạy tới, nhanh chóng kiểm tra vết thương của cô. “Tôi cần sự giúp đỡ!” ông la lên.
Nhưng khi William đang chăm sóc cho cô, ông nghe thấy tiếng la hét từ phía Nữ hoàng. “William! Cứu tôi!” Elizabeth kêu cứu, tiếng la của bà bị át bởi tiếng hoảng loạn.
William không thể chần chừ. Ông bỏ lại người phụ nữ và chạy về phía nơi phát ra tiếng la. Trong khi chạy, ông thấy Lord Harrington đang ra tay với những lính canh, kẻ phản bội đang tìm cách tiếp cận Nữ hoàng.
“Dừng lại!” William hét lên, lao về phía Harrington.
Harrington quay lại, ánh mắt hắn đầy thù hận. “Ngươi không thể ngăn cản ta, Morgan! Ngươi sẽ phải trả giá cho những gì ngươi đã làm!” Hắn vung kiếm về phía William.
William chỉ kịp phản ứng. Ông né tránh và lao về phía Nữ hoàng. Nhưng trong lúc hỗn loạn, một kẻ đồng lõa của Harrington xuất hiện, chặn đường ông lại. “Ngươi không đi đâu cả!” hắn gầm lên.
William phải đối mặt với kẻ thù. Trong lúc chiến đấu, ông cảm thấy sức mạnh và sự quyết tâm dâng trào. Ông biết rằng không chỉ có mạng sống của mình mà còn của Nữ hoàng đang bị đe dọa. Ông phải bảo vệ bà bằng mọi giá.
Cuộc chiến giữa họ diễn ra khốc liệt, và William nhanh chóng chiến thắng kẻ đồng lõa. Nhưng khi ông quay lại để chạy tới Elizabeth, ông thấy Harrington đã cầm vũ khí nhằm về phía bà.
“Không!” William thét lên, lao về phía trước.
Harrington vung kiếm, nhưng William kịp thời đẩy Elizabeth ra khỏi đường. Vết thương từ kiếm của Harrington đã xuyên qua vai William. Cảm giác đau đớn xé nát cơ thể ông, nhưng ông không thể ngừng lại. Ông dùng tất cả sức lực còn lại để hạ gục Harrington.
Cuối cùng, Harrington bị đánh gục, nhưng William nằm trên mặt đất, đau đớn và kiệt sức. Elizabeth chạy lại bên ông, ánh mắt đầy lo lắng. “William! Ngươi đã làm gì vậy?” bà khóc.
“Tôi… tôi chỉ muốn bảo vệ ngài,” William thều thào, máu chảy ra từ vết thương. “Hãy đảm bảo rằng vương quốc sẽ không bị tổn thương.”
Elizabeth nắm chặt tay ông, nước mắt lưng tròng. “Đừng nói như vậy. Ngươi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ gọi bác sĩ!”
William cảm thấy sức lực dần rời bỏ mình. “Hãy nhớ rằng… tôi đã luôn ở đây vì ngài,” ông nói, và mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ dần.
Trong giây phút cuối cùng, William chỉ kịp thấy ánh mắt của Nữ hoàng tràn đầy nỗi xót xa. Ông biết rằng mình đã làm điều đúng đắn, nhưng sự hy sinh của mình đã khiến trái tim ông trĩu nặng. Ông đã chiến đấu không chỉ cho cuộc sống của riêng mình mà còn cho tương lai của cả một triều đại.
Khi mọi thứ trở nên tối tăm, William cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ. Ông đã thực hiện sứ mệnh của mình, và dù phải trả giá bằng chính mạng sống, ông vẫn tự hào vì đã bảo vệ được Nữ hoàng Elizabeth I.
Cuộc chiến kết thúc, nhưng câu chuyện của William Morgan sẽ sống mãi trong tâm trí của những người đã chứng kiến sự hy sinh vĩ đại của ông. Một bác sĩ, một người bảo vệ, và một người bạn trung thành đã ra đi, để lại một di sản không thể nào quên.