Bác Sĩ Trong Triều Đại Nữ Hoàng - Chương 7
Chương 7: Cuộc nổi dậy của người Scotland
Mùa thu đã về, mang theo cái lạnh của những cơn gió thổi từ phía bắc. Mọi thứ xung quanh cung điện đều dường như trở nên u ám hơn, đặc biệt là khi tin tức về một cuộc nổi dậy của những người Scotland lan truyền khắp nơi. William Morgan cảm nhận rõ sự căng thẳng trong bầu không khí của triều đình; mọi người đều lo lắng về những điều sắp xảy ra.
Một buổi sáng, William được gọi đến phòng họp khẩn cấp, nơi có sự hiện diện của Nữ hoàng Elizabeth cùng các cố vấn thân cận. Khi ông bước vào, ánh mắt mọi người đều hướng về phía ông, và không khí đầy nặng nề.
“William, chúng ta đã nhận được thông tin rằng một nhóm người Scotland đang chuẩn bị tấn công,” Nữ hoàng Elizabeth nói, giọng bà nghiêm trọng. “Họ đã tập hợp lực lượng và đang di chuyển về phía nam.”
“Thưa Nữ hoàng, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng,” William khuyến nghị. “Chúng ta không thể để họ có cơ hội tấn công triều đình.”
“Đúng vậy,” một trong những cố vấn nói, gương mặt đầy lo lắng. “Nhưng liệu chúng ta có đủ lực lượng để chống lại họ không? Họ có thể là một mối đe dọa lớn.”
William gật đầu, nhận thức được rằng đây không chỉ là một cuộc chiến thông thường mà còn là một cuộc chiến giành quyền lực giữa hai triều đình. “Nếu chúng ta tập hợp lực lượng và tạo ra một kế hoạch phòng thủ vững chắc, chúng ta có thể ngăn chặn họ,” ông nói.
Nữ hoàng gật đầu, sự quyết tâm ánh lên trong ánh mắt bà. “William, ta cần ngươi dẫn đầu một nhóm bác sĩ và y tá để chăm sóc cho những người bị thương trong cuộc chiến sắp tới. Sự hỗ trợ y tế là rất quan trọng.”
“Vâng, thưa Nữ hoàng,” William đáp, cảm thấy một áp lực lớn khi phải đảm bảo sức khỏe cho cả một đội quân. “Tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức.”
Sau cuộc họp, William quay về phòng của mình, nơi ông bắt đầu thu xếp các dụng cụ y tế cần thiết. Ông nhẩm đi nhẩm lại những điều cần chuẩn bị, tự nhắc nhở bản thân rằng ông không chỉ là một bác sĩ mà còn là một người lính trong cuộc chiến này.
Ngày hôm sau, William cùng với đội ngũ bác sĩ và y tá của mình lên đường đến nơi đóng quân của quân đội. Khi đến nơi, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến ông cảm thấy choáng ngợp. Những người lính đang tập trung, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Không khí căng thẳng và nỗi lo lắng bao trùm khắp nơi.
“Chào ngài Morgan!” một trong những sĩ quan lên tiếng khi nhìn thấy ông. “Chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của ngài. Những người lính đều lo sợ về những gì sẽ xảy ra.”
William cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng. “Hãy giữ bình tĩnh. Chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ các bạn. Chúng ta cần phải sẵn sàng cho mọi tình huống.”
Khi các lính tráng tập trung, William nhanh chóng tổ chức một nhóm y tá và bác sĩ, phân công công việc cho từng người. Họ chuẩn bị các dụng cụ y tế, băng gạc và thuốc men. Mọi người đều làm việc không ngừng nghỉ, nhưng nỗi lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của họ.
Trong lúc chuẩn bị, William gặp lại Dr. Elizabeth. “William, tôi rất lo lắng cho cuộc chiến này. Nếu có điều gì xảy ra, chúng ta cần phải giữ vững tinh thần,” cô nói, ánh mắt cô đầy quyết tâm.
“Tôi hiểu, Elizabeth,” William đáp. “Chúng ta sẽ không chỉ điều trị cho những người bị thương mà còn phải giữ tinh thần cho họ. Hãy nhớ rằng, một bác sĩ không chỉ là người chăm sóc sức khỏe, mà còn là người truyền cảm hứng.”
Cuối cùng, ngày mà mọi người đã chờ đợi cũng đến. Quân đội đã sẵn sàng, và tiếng trống bắt đầu vang lên, gọi quân lính vào trận. William đứng ở phía sau, quan sát mọi thứ, trái tim đập nhanh trong lồng ngực. Ông biết rằng điều gì cũng có thể xảy ra.
“Chúng ta sẽ đánh bại kẻ thù!” một sĩ quan la lớn, làm cho mọi người hưng phấn. “Chúng ta phải bảo vệ đất nước!”
Cuộc chiến bắt đầu, và tiếng hò hét của quân lính cùng tiếng vũ khí va chạm nhau vang lên trong không gian. William và đội ngũ y tế nhanh chóng vào cuộc, chuẩn bị sẵn sàng để chữa trị cho những người bị thương.
Khi trận chiến diễn ra, William chạy từ vị trí này sang vị trí khác, giúp đỡ những người lính bị thương. Máu chảy, tiếng la hét vang vọng, và nỗi đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt của những người bị thương. William không thể tránh khỏi cảm giác choáng váng, nhưng ông biết rằng mình cần phải giữ vững tinh thần.
“Đưa tôi băng gạc!” William hô lớn, tay cầm dụng cụ y tế, cố gắng làm mọi thứ nhanh nhất có thể. “Chúng ta cần phải điều trị cho họ ngay!”
Khi trận chiến kéo dài, số lượng người bị thương ngày càng gia tăng. Mỗi người đều cần sự chăm sóc, và William cảm thấy như mình đang ở trong một cơn lốc không ngừng nghỉ. Dù lòng đầy lo lắng, ông vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Giữa cuộc chiến, William chợt nhìn thấy một người lính trẻ nằm gục trên đất, khuôn mặt nhợt nhạt. Ông chạy đến, ngay lập tức nhận ra đó là một trong những chiến binh đã trò chuyện với ông trước khi trận chiến bắt đầu.
“Ngươi không sao chứ?” William hỏi, lo lắng khi thấy vết thương trên chân cậu.
“Em… em bị thương… không thể đứng dậy,” cậu trả lời, giọng yếu ớt.
William nhanh chóng bắt tay vào chữa trị. “Hãy yên tâm, tôi sẽ giúp ngươi. Chúng ta sẽ không để ngươi cô đơn trong lúc này,” ông nói, trong lòng cảm thấy nỗi lo lắng cho số phận của cậu.
Sau một thời gian chăm sóc, William đứng dậy, nhìn xung quanh. Cuộc chiến vẫn đang diễn ra, nhưng số lượng người bị thương ngày càng tăng. Ông nhận ra rằng tình hình đang trở nên nghiêm trọng hơn. Cần phải có một chiến lược để bảo vệ những người lính cũng như đảm bảo sự an toàn cho triều đình.
William quyết định tìm gặp một sĩ quan chỉ huy. “Chúng ta cần phải tìm cách kết thúc trận chiến này nhanh chóng,” ông nói, vẻ mặt đầy quyết tâm. “Nếu không, số lượng người bị thương sẽ ngày càng nhiều.”
“Ngươi nói đúng,” sĩ quan đồng ý, trông có vẻ lo lắng. “Nhưng chúng ta đang ở giữa trận đánh, và không có thời gian để rút lui.”
William thở dài. “Vậy thì chúng ta cần phải bảo vệ những người bị thương và cố gắng hết sức để giữ cho quân đội không bị sụp đổ.”
Cuộc chiến kéo dài suốt cả ngày, nhưng cuối cùng, quân đội của Nữ hoàng Elizabeth đã giữ vững được vị trí. Những người lính bị thương được đưa về khu vực an toàn, và William cùng đội ngũ y tế làm việc không ngừng nghỉ để chăm sóc cho họ.
Khi màn đêm buông xuống, William cảm thấy kiệt sức. Ông ngồi xuống một chiếc ghế, thở hắt ra, nhưng lòng ông vẫn nặng trĩu vì những gì đã xảy ra trong suốt trận chiến. Ông nghĩ đến những người đã ngã xuống, đến những mảnh đời bị thương tổn, và cả sự hy sinh của họ.
“Ta đã làm hết sức mình,” William tự nhủ, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn không rời bỏ ông. “Ta có thể làm được nhiều hơn nữa.”
Ngay lúc đó, một người lính bước vào, mang theo một tin tức bất ngờ. “Ngài Morgan, có tin tốt! Chúng ta đã đánh bại được kẻ thù và giữ vững được vị trí.”
William cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo âu vẫn còn đó. “Nhưng cái giá phải trả là quá cao,” ông nói, lòng vẫn đầy trăn trở.
Khi trở về cung điện, William biết rằng cuộc chiến này chỉ là khởi đầu cho những điều khó khăn hơn sắp tới. Ông đã chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh, và từ bây giờ, ông sẽ phải tiếp tục chiến đấu không chỉ vì sức khỏe của bệnh nhân mà còn vì sự an toàn của cả triều đình. Cảm giác trách nhiệm đang đè nặng lên vai ông, và ông biết rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng.