Bác sĩ Xuyên Không Cách Mạng Pháp - Chương 1
Chương 1: Lạc Trôi
Mặt trời vừa lặn, ánh sáng nhuốm đỏ trên bầu trời Paris, và cơn gió lạnh mang theo tiếng hò hét của đám đông. Alex, một bác sĩ trẻ tuổi sống ở thế kỷ 21, vừa hoàn thành ca mổ khó khăn. Trong lúc ra về, anh bất ngờ cảm thấy chóng mặt. Tất cả mọi thứ xung quanh anh dần mờ đi, và khi mở mắt, anh không còn đứng trước bệnh viện quen thuộc nữa.
“Đây là đâu?” Alex tự hỏi, khi nhìn quanh và nhận ra mình đang nằm trên nền đất lạnh lẽo trong một con ngõ hẹp, nơi ánh sáng từ những ngọn đèn dầu lờ mờ chiếu sáng. Anh đứng dậy, rùng mình vì cái lạnh của đêm Paris. Tiếng la hét và tiếng chân rầm rập vang vọng từ xa.
“Kìa, hãy nhìn kìa!” Một giọng nói khàn khàn từ đám đông vọng tới, kéo Alex trở lại hiện thực. Anh chạy ra khỏi ngõ, tim đập thình thịch. Khi bước ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh choáng váng.
Hàng nghìn người dân đứng chật kín trên đường phố, họ cầm cờ và biểu ngữ, hét lên những khẩu hiệu chống lại chế độ quân chủ. Trong khi đó, lực lượng quân đội đang tiến vào, trang bị đầy đủ, sẵn sàng cho một cuộc đàn áp.
“Tránh ra! Tránh ra!” Một người lính quát tháo, đẩy người dân ra xa. Alex không thể đứng yên. Anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên bị ngã, máu chảy ra từ đầu. Không suy nghĩ thêm, Alex lao vào đám đông.
“Ông không sao chứ?” Alex hỏi, quỳ xuống bên cạnh người đàn ông. “Cần giúp đỡ!”
“Chỉ là một vết thương nhỏ…” Người đàn ông khổ sở nói, nhưng Alex đã nhận ra vết thương nghiêm trọng hơn thế. Anh nhanh chóng lấy từ trong túi áo ra bộ dụng cụ y tế mini mà anh vẫn thường mang theo. “Tôi là bác sĩ. Hãy để tôi giúp ông.”
Người đàn ông nhìn Alex với đôi mắt hoài nghi. “Bác sĩ? Thời gian này không có bác sĩ nào có thể giúp chúng tôi!”
“Tôi không đến từ thời đại này, nhưng tôi có thể giúp ông,” Alex nói, quyết tâm trong giọng nói. Anh bắt đầu làm sạch vết thương và băng bó lại. Cảm giác đau đớn dần dần giảm đi, người đàn ông nhắm mắt lại, thở phào.
“Cảm ơn… Cảm ơn cậu,” ông nói, mở mắt ra với sự biết ơn.
“Chúng ta cần phải đi!” Một giọng nữ vang lên từ đằng sau. Alex quay lại và thấy một cô gái trẻ, tóc nâu xoăn, đôi mắt sáng ngời, đang hối hả tới gần. “Họ đang tới đây! Chúng ta không an toàn!”
“Marie! Chúng ta phải giúp những người khác!” Alex kêu lên, nhưng Marie đã kéo tay anh.
“Đi! Không có thời gian để thảo luận!” Marie nói, lôi Alex chạy về phía một ngôi nhà gần đó.
Trong khi họ chạy, Alex cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ sống trong thời kỳ này, và đặc biệt là tham gia vào một cuộc cách mạng như vậy.
Họ ẩn nấp trong một căn nhà bỏ hoang, nơi những người khác cũng tìm cách lánh nạn. Không khí trong nhà nặng nề, sự hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt mọi người.
“Các bạn có an toàn không?” Alex hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Một số người đã bị bắt rồi!” Một người đàn ông lớn tuổi trả lời, giọng nói đầy lo âu. “Chúng ta không thể ở đây lâu.”
“Chúng ta cần lên kế hoạch,” Marie lên tiếng. “Nếu không, chúng ta sẽ không sống sót qua đêm nay.”
“Tôi có thể giúp,” Alex ngắt lời. “Tôi có một số kỹ năng y tế có thể hữu ích cho mọi người.”
“Vậy thì hãy giúp họ,” Marie nói. “Chúng ta phải cứu chữa cho những người bị thương, và phải tìm cách rời khỏi đây.”
Alex bắt đầu di chuyển qua từng người, kiểm tra và băng bó cho họ. “Đừng lo, tôi sẽ giúp mọi người,” anh nói, sự tự tin dần quay trở lại.
“Cậu không phải là người Pháp, phải không?” Một người đàn ông hỏi, đôi mắt ngạc nhiên.
“Tôi đến từ một nơi rất xa,” Alex nói, không muốn đi sâu vào chi tiết. “Nhưng tôi sẽ không để mọi người phải chịu đựng thêm nữa.”
Trong lúc đó, tiếng súng vang lên từ xa. Tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt hoảng loạn hướng về cửa sổ.
“Chúng ta phải ra khỏi đây ngay bây giờ!” Marie kêu lên. “Đi nào!”
Alex và Marie dẫn đầu, dẫn mọi người ra khỏi ngôi nhà. Khi họ bước ra ngoài, cảnh tượng lại một lần nữa khiến Alex choáng váng. Những người biểu tình đang dần bị đẩy lùi bởi quân đội. Lửa bùng lên từ những nơi mà cuộc chiến đã xảy ra, khói đen bao trùm khung cảnh.
“Chúng ta phải tìm một đường khác!” Marie hét lên, tìm kiếm lối thoát. “Đứng lại, không được đi một mình!”
“Có vẻ như không còn thời gian!” Alex hô to, chỉ về phía một con đường nhỏ dẫn đến các ngôi nhà khác. “Chúng ta có thể đi qua đó!”
Họ chạy nhanh, trong lòng lo sợ nhưng quyết tâm không từ bỏ. Alex có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi, nhưng trong thâm tâm, anh biết rằng đây là thời điểm để hành động.
“Đi nhanh lên!” Một người trong nhóm hét lên, tiếng gầm rú của quân đội gần kề.
Alex cùng với Marie dẫn dắt những người còn lại, chạy vào con hẻm. Mọi người hối hả di chuyển, trái tim đập loạn nhịp, mỗi bước đi như một cuộc chiến đấu.
“Chúng ta sẽ sống sót!” Alex hô lớn, truyền thêm sức mạnh cho cả nhóm.
Họ tiếp tục chạy, không nhìn lại, nhưng hình ảnh Paris, nơi mà họ vừa đặt chân đến, đã trở thành một nơi đáng sợ và hỗn loạn, nơi cuộc sống và cái chết đang giằng co từng giây từng phút. Alex không thể ngờ rằng một cuộc sống mới, một sứ mệnh mới đang mở ra trước mắt mình trong thời kỳ cách mạng đầy biến động này.