Bác sĩ Xuyên Không Cách Mạng Pháp - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Khi Alex và nhóm người thoát khỏi con hẻm, ánh sáng mờ mịt của buổi tối Paris dần hiện ra. Họ chạy qua những con phố nhỏ hẹp, nơi những cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi khói và sự hỗn loạn. Mặc dù Alex biết mình đang ở giữa một cuộc cách mạng, nhưng cảm giác choáng váng và mệt mỏi vẫn lấn át tâm trí anh.
“Chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn!” Marie hối thúc, giọng nói cô lộ rõ sự lo lắng. Cô dừng lại, quay sang nhìn Alex. “Cậu có ý tưởng nào không?”
Alex nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm nơi nào có thể giúp họ trú ẩn. “Có thể chúng ta nên đến một nơi có thể tin tưởng. Một quán rượu hay nhà trọ có thể là lựa chọn tốt.”
“Có một quán rượu không xa đây,” một người đàn ông trong nhóm nói. “Nó thường là nơi những người cách mạng tụ tập.”
“Đi nào!” Marie quyết định, và cả nhóm tiếp tục chạy về phía quán rượu.
Khi họ đến nơi, quán rượu khá tối tăm, nhưng bên trong có nhiều người đang ngồi, họ bàn luận sôi nổi, ánh sáng từ những ngọn đèn dầu phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị. Alex và nhóm của anh bước vào, và không khí lập tức trở nên căng thẳng.
“Chúng tôi cần trú ẩn!” Marie kêu lên. “Chúng tôi đang bị truy đuổi!”
Người chủ quán, một người đàn ông trung niên với râu quai nón và ánh mắt sắc sảo, đứng dậy. “Tôi không thể đảm bảo sự an toàn cho các bạn. Thời điểm này rất nguy hiểm.”
“Xin hãy giúp chúng tôi!” Alex nói, giọng khẩn thiết. “Chúng tôi không phải là kẻ thù, chúng tôi chỉ muốn sống sót.”
Người chủ quán nhìn Alex một hồi lâu, rồi ra hiệu cho họ vào sâu bên trong. “Ngồi xuống, nhưng hãy cẩn thận. Nếu có quân đội đến, hãy sẵn sàng bỏ chạy.”
Họ ngồi xuống một bàn ở góc quán, cố gắng lấy lại sức. Alex cảm nhận được sự mệt mỏi và lo lắng của mọi người quanh mình. “Có ai bị thương không?” anh hỏi.
Một người đàn ông với gương mặt hốc hác, vẻ ngoài mệt mỏi, ngồi gần đó. “Tôi bị bắn vào chân trong cuộc biểu tình,” anh ta đáp, giọng nói yếu ớt.
“Để tôi xem,” Alex nói, đứng dậy và tiến đến gần. Khi anh xem xét vết thương, ánh mắt người đàn ông đầy hoài nghi. “Cậu không phải là người ở đây, phải không?”
“Không, tôi đến từ một thời đại khác,” Alex trả lời, sự thật thoát khỏi miệng mà không có bất kỳ ngại ngùng nào. “Nhưng tôi là bác sĩ, và tôi có thể giúp ông.”
“Nghe có vẻ điên rồ,” người đàn ông cười nhạt, nhưng ánh mắt của anh ta dần chuyển từ hoài nghi sang sự tin tưởng. Alex nhanh chóng làm sạch vết thương và băng bó lại, sử dụng những dụng cụ mà anh đã mang theo.
“Cảm ơn, bác sĩ,” người đàn ông thì thầm, cảm xúc tràn đầy biết ơn.
Marie, đang quan sát, tiến đến gần Alex. “Cậu có thực sự nghĩ rằng mình có thể giúp đỡ tất cả mọi người không?”
“Chúng ta sẽ phải làm hết sức mình,” Alex trả lời, mắt anh sáng lên với quyết tâm. “Tôi không thể để mọi người phải chịu đựng khi tôi có khả năng giúp đỡ.”
“Có vẻ như cậu không chỉ là một bác sĩ,” Marie nói, nụ cười nhỏ nở trên môi. “Cậu là một người dũng cảm.”
“Mỗi người đều có một sứ mệnh,” Alex đáp, không suy nghĩ nhiều. “Còn cậu, tại sao cậu lại dấn thân vào cuộc cách mạng này?”
Marie thở dài, nhìn ra cửa sổ. “Tôi đã chứng kiến sự bất công, sự tàn nhẫn của chính phủ đối với người dân. Tôi không thể ngồi yên nhìn mọi người chịu đựng. Tôi muốn viết về sự thật, về những gì đang diễn ra.”
“Cậu là nhà báo?” Alex hỏi, cảm thấy hứng thú. “Cậu không sợ sao?”
“Tôi không thể sống trong sợ hãi,” cô nói, ánh mắt quyết đoán. “Chúng ta không thể để nỗi sợ làm chủ cuộc sống của mình.”
“Thật mạnh mẽ,” Alex cảm phục. “Nhưng chúng ta cần phải hành động hơn nữa. Có thể chúng ta cần phải kết nối với những người khác trong cuộc cách mạng này.”
Người chủ quán, lúc này, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, tiến đến gần. “Các bạn đang nói về việc kết nối? Nếu vậy, tôi có thể giúp. Có một nhóm cách mạng đang hoạt động gần đây, họ có thể cần sự hỗ trợ từ những người như các bạn.”
“Nhóm nào?” Marie hỏi, ánh mắt sáng lên.
“Họ gọi mình là ‘Những Người Khát Khao Tự Do’. Họ đang tìm kiếm những người có khả năng y tế và kỹ năng lãnh đạo. Nếu các bạn tham gia, có thể sẽ tạo ra sự khác biệt.”
Alex cảm thấy một làn sóng hứng khởi trào dâng trong lòng. “Chúng ta có thể giúp đỡ họ.”
“Nhưng chúng ta cũng cần phải cẩn thận,” người chủ quán nhấn mạnh. “Quân đội luôn lùng sục. Một động thái sai lầm có thể khiến chúng ta mất mạng.”
“Chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra,” Marie nói, quyết tâm tràn đầy. “Chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể.”
Alex nhìn vào mắt Marie, cảm nhận được sự đồng điệu giữa họ. “Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu hành trình này,” anh nói, quyết định.
“Đi nào,” Marie khuyến khích, nắm tay Alex. “Chúng ta sẽ không chỉ là người quan sát. Chúng ta sẽ là một phần của cuộc cách mạng.”
Khi cả nhóm đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi quán rượu, lòng họ tràn đầy hy vọng. Cuộc sống mới, với đầy thử thách và cơ hội, đang chờ đợi họ. Alex biết rằng mình đã tìm thấy một lý do để chiến đấu trong thời kỳ hỗn loạn này. Cùng với Marie và những người bạn mới, họ sẽ cùng nhau đối mặt với những thử thách và khắc ghi dấu ấn của mình trong lịch sử.