Bác sĩ Xuyên Không Cách Mạng Pháp - Chương 3
Chương 3: Trận Chiến Đẫm Máu
Mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng ban mai chiếu xuống những con phố Paris, tạo nên một khung cảnh rực rỡ nhưng cũng đầy tàn khốc. Alex cùng với Marie và nhóm cách mạng vừa được giới thiệu, được dẫn đến một căn nhà cũ kỹ, nơi mà những người lãnh đạo đang lên kế hoạch cho cuộc biểu tình sắp tới.
“Chào mừng các bạn,” một người đàn ông trung niên, có dáng vẻ nghiêm nghị, nói. Ông ta có tên là Pierre, một trong những người đứng đầu của nhóm “Những Người Khát Khao Tự Do”. “Chúng ta đang đứng trước một cơ hội lớn. Hôm nay, chúng ta sẽ không chỉ biểu tình mà còn chiến đấu vì tự do!”
Marie nhìn quanh, cảm giác hồi hộp dâng trào. “Chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu không, sẽ rất dễ bị tổn thất.”
“Đúng vậy,” Alex thêm vào, “Tôi có thể giúp đỡ về y tế, nhưng chúng ta cần phải có kế hoạch rõ ràng.”
“Chúng ta sẽ tập hợp ở Quảng trường Bastille,” Pierre nói, ánh mắt quyết tâm. “Đó sẽ là nơi mà chúng ta thể hiện sức mạnh của mình. Nhưng cần phải cẩn thận, quân đội đang ở khắp mọi nơi.”
Sau khi thảo luận và chuẩn bị, nhóm cách mạng quyết định xuất phát. Alex cảm nhận được căng thẳng trong không khí, nhưng lòng anh đầy quyết tâm. Họ bắt đầu tiến về quảng trường, những tiếng hô hào từ xa càng làm tăng thêm khí thế.
Khi họ đến nơi, khung cảnh thật hỗn loạn. Hàng nghìn người đã tập trung, giương cao cờ và biểu ngữ. Alex cảm thấy một nguồn năng lượng mạnh mẽ từ đám đông xung quanh. “Chúng ta có thể làm được!” anh nghĩ.
“Cảnh sát đang tới!” Một tiếng la hét vang lên từ phía xa. Alex quay lại và thấy một đội quân đang tiến lại gần, gương mặt họ lạnh lùng và nghiêm nghị. Mọi người trong đám đông bắt đầu xô đẩy nhau, tiếng hò hét vang lên ngày càng lớn.
“Chúng ta cần phải kiên định!” Pierre kêu lên. “Đứng vững, không ai được lùi bước!”
Từng giây từng phút trôi qua, không khí trở nên căng thẳng hơn. Alex nhìn thấy một người phụ nữ trẻ, mặt mày nhợt nhạt, đứng giữa đám đông, ánh mắt đầy lo âu. “Mẹ! Mẹ đâu rồi?” cô ấy kêu lên, tìm kiếm mẹ mình giữa dòng người.
“Để tôi giúp!” Alex hét lên, vội vã lao về phía cô gái. Nhưng khi anh vừa đi được vài bước, tiếng súng vang lên chát chúa. Một viên đạn lướt qua gần đầu anh, làm anh giật mình.
“Mọi người, chạy đi!” Marie gào lên. “Chúng ta phải đi ngay!”
Nhưng đám đông đã hoảng loạn, mọi người bắt đầu tháo chạy. Alex nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi bị ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
“Ông không sao chứ?” Alex hét lên, nhanh chóng quay lại.
“Tôi… tôi không thể đứng dậy,” người đàn ông thở gấp, máu chảy từ đầu ông.
“Giúp tôi!” Alex nói với một vài người xung quanh. Họ chạy tới và giúp đỡ, cố gắng kéo người đàn ông lên. “Chúng ta phải đi ngay, quân đội sẽ đến!”
“Đừng bỏ tôi lại!” ông kêu lên, nhưng Alex không thể bỏ mặc người khác.
“Marie, giúp ông ấy!” Alex ra lệnh, nhưng Marie đã chạy đi, tìm cách giúp những người khác.
Trong lúc hỗn loạn, Alex giúp người đàn ông đứng dậy, nhưng khi họ vừa di chuyển, một loạt đạn lại vang lên. Alex cảm nhận được cơn đau nhói ở vai, nhưng anh không dừng lại. Họ tiếp tục chạy, ngay cả khi chân anh bắt đầu nặng nề.
“Chúng ta cần phải tìm nơi ẩn náu!” Alex hét lên. “Đi theo tôi!”
Cả nhóm chạy về phía một con hẻm nhỏ, nơi mà ánh sáng yếu ớt không thể chiếu sáng. Họ chui vào trong, thở hổn hển và lo lắng.
“Có ai bị thương không?” Alex hỏi, kiểm tra những người xung quanh. Mọi người đều hoảng loạn, gương mặt họ đầy lo âu.
“Chúng ta không thể ở đây lâu!” một người trong nhóm nói. “Họ sẽ tìm kiếm!”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cần phải xem xét tình hình,” Alex trấn an. “Tôi có thể giúp những người bị thương, nhưng chúng ta phải bình tĩnh.”
Trong lúc mọi người cố gắng lấy lại sức, Alex nhìn ra ngoài qua khe cửa. Quân đội đã rút lui một chút, nhưng tiếng súng vẫn vang lên, và đám đông vẫn đang trong trạng thái hỗn loạn. Mọi người đang la hét, và Alex có thể nhìn thấy những người bị thương đang nằm rải rác trên đường phố.
“Chúng ta không thể đứng im như vậy!” Marie lên tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người. “Chúng ta cần phải giúp đỡ những người khác. Không ai có thể ở lại đây mãi mãi!”
“Nhưng chúng ta cũng cần giữ an toàn cho bản thân,” một người khác phản đối. “Nếu chúng ta ra ngoài, sẽ rất nguy hiểm.”
“Cô ấy nói đúng,” Alex nói, quyết định phải có hành động. “Chúng ta cần phải làm gì đó. Nếu không, những người bị thương sẽ không có ai giúp đỡ.”
“Vậy thì làm thế nào?” Pierre hỏi. “Chúng ta không thể đi ra giữa cuộc chiến.”
“Tôi sẽ đi ra ngoài, và những người khác có thể ở lại đây. Tôi sẽ tìm cách đưa họ vào trong,” Alex quyết định.
“Cậu không thể làm điều đó một mình!” Marie phản đối, lo lắng. “Chúng ta phải cùng nhau!”
“Tôi sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai!” Alex đáp lại, mạnh mẽ. “Tôi đã thấy những người đau đớn và sợ hãi. Chúng ta phải giúp họ, dù có phải đánh đổi mạng sống.”
Cuối cùng, nhóm đồng ý với kế hoạch của Alex. Anh đứng dậy, chỉnh lại băng tay áo cho gọn gàng, lấy hết can đảm rồi mở cửa hẻm. Anh lao ra, lòng đầy lo âu nhưng cũng đầy quyết tâm.
Khi Alex bước ra khỏi hẻm, tiếng súng và tiếng la hét lại vang lên xung quanh. Anh nhìn thấy một người phụ nữ bị thương nằm trên mặt đất, gần đó có một đám đông đang hoảng loạn. Anh hít một hơi thật sâu và chạy tới.
“Cô ấy cần giúp đỡ!” Alex hét lên, kéo người phụ nữ lên. “Tôi là bác sĩ, hãy để tôi giúp!”
“Tôi không thể chịu đựng nữa!” Cô ấy thều thào, mắt nhắm chặt vì đau đớn.
Alex nhanh chóng kiểm tra vết thương của cô. “Cô sẽ ổn thôi,” anh nói, cố gắng trấn an. “Tôi sẽ giúp cô.”
Khi anh băng bó cho người phụ nữ, anh nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Alex quay lại và thấy một nhóm lính đang tiến tới. “Chạy đi!” anh hét lên, lôi người phụ nữ đứng dậy và đẩy cô về phía con hẻm.
Họ nhanh chóng chạy trở lại, nhưng tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán Alex, nhưng anh không dừng lại. Mục tiêu của anh là cứu sống, bất chấp hiểm nguy.
Cuối cùng, họ quay lại căn hẻm. Alex mệt mỏi nhưng vui mừng khi thấy nhóm của mình vẫn an toàn. “Chúng ta đã làm được!” anh thở hổn hển.
Marie nhìn thấy người phụ nữ và chạy tới. “Cảm ơn, Alex! Cậu đã cứu được cô ấy!”
“Chúng ta không thể dừng lại,” Alex nói, nhìn quanh. “Vẫn còn nhiều người khác đang cần giúp đỡ.”
“Mọi thứ thật tồi tệ,” Marie thở dài. “Nhưng cậu là một người dũng cảm.”
“Tất cả chúng ta đều dũng cảm,” Alex nói, nhìn mọi người trong nhóm. “Chúng ta sẽ không từ bỏ.”
Cuộc chiến vẫn tiếp tục bên ngoài, nhưng trong trái tim của Alex, anh biết rằng anh đã tìm thấy mục tiêu của mình. Dù phải đối mặt với khó khăn, anh sẽ luôn đứng về phía những người yếu đuối, và cuộc cách mạng này sẽ không bao giờ quên những nỗ lực của họ.