Bác sĩ Xuyên Không Cách Mạng Pháp - Chương 4
Chương 4: Nỗi Đau của Dân Chúng
Đêm xuống, nhưng không khí trong căn hẻm vẫn nặng nề và bức bách. Tiếng súng và tiếng la hét từ xa vẫn vang vọng, hòa quyện với sự tĩnh lặng đáng sợ của những người đang ẩn nấp trong bóng tối. Alex và nhóm cách mạng ngồi quây quần bên nhau, cố gắng lấy lại sức sau những gì đã xảy ra.
“Chúng ta không thể chỉ ngồi đây mãi,” Marie nói, tay cô siết chặt thành đấm. “Có quá nhiều người cần sự giúp đỡ.”
“Mọi người đang trong tình trạng khẩn cấp,” Pierre đồng tình. “Chúng ta cần phải tìm cách tiếp cận những người bị thương và đưa họ vào nơi an toàn.”
Alex nhìn xung quanh, thấy những gương mặt đầy mệt mỏi và lo âu. “Tôi có thể đi ra ngoài, tìm kiếm thêm người bị thương,” anh đề xuất. “Nếu có thể, tôi sẽ đưa họ trở về đây.”
“Cậu không thể làm điều đó một mình!” Marie kêu lên, sự lo lắng hiện rõ trong mắt cô.
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác,” Alex nói, quyết tâm. “Tôi là bác sĩ. Nếu không hành động, sẽ có rất nhiều người chết vì vết thương của họ.”
“Được rồi,” Pierre nói, sau một hồi trầm ngâm. “Nhưng cậu không thể đi một mình. Tôi sẽ cùng cậu.”
Marie cũng gật đầu. “Tôi sẽ đi cùng hai người. Chúng ta không thể để ai lại phía sau.”
Sau một chút chuẩn bị, cả ba người bắt đầu di chuyển ra khỏi hẻm. Ánh sáng của những ngọn đèn dầu lờ mờ phản chiếu trên các bức tường, tạo nên một bầu không khí u ám. Họ đi thật cẩn thận, tránh những tiếng động lớn.
“Chúng ta phải tìm đến Quảng trường Bastille,” Pierre nói, chỉ dẫn. “Đó là nơi có rất nhiều người, có thể họ cần giúp đỡ.”
Khi đến nơi, cảnh tượng lại khiến Alex cảm thấy đau lòng. Những thi thể nằm rải rác trên mặt đất, máu chảy hòa vào bùn đất. Đám đông đang cố gắng tập trung để bảo vệ nhau, nhưng nhiều người vẫn bị thương và nằm la liệt.
“Trời ơi!” Marie thốt lên, không thể nào kìm nén được cảm xúc. “Chúng ta phải giúp họ!”
“Đi nào!” Alex hét lên, rồi lao vào đám đông, ánh mắt quyết tâm. Anh nhanh chóng tìm kiếm những người cần sự giúp đỡ, trong khi Pierre và Marie theo sát.
“Hãy giúp tôi!” Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau. Alex quay lại và thấy một cậu bé, khoảng mười tuổi, đang ngồi bệt trên đất, tay ôm lấy chân. “Mẹ tôi! Mẹ tôi đâu rồi?”
Alex nhanh chóng chạy tới bên cậu bé. “Cậu không sao chứ? Hãy để tôi giúp!” Anh ngồi xuống, kiểm tra vết thương trên chân cậu. “Cậu bị thương nặng, nhưng tôi sẽ giúp cậu.”
“Cứu mẹ tôi!” cậu bé khóc, ánh mắt cầu cứu.
“Cậu bé, hãy đứng dậy. Tôi sẽ đưa cậu đến nơi an toàn, sau đó chúng ta sẽ tìm mẹ cậu,” Alex nói, cố gắng trấn an. “Hãy nắm chặt tay tôi.”
Khi Alex dìu cậu bé đứng dậy, anh cảm thấy sự đau xót trong lòng. Cậu bé còn quá nhỏ để phải đối mặt với sự tàn bạo của cuộc chiến. “Marie! Pierre! Hãy tìm xem có ai khác cần giúp đỡ!” Alex gọi lớn.
Pierre và Marie nhanh chóng tỏa ra khắp nơi, nhưng Alex vẫn giữ cậu bé bên mình. “Cậu có biết mẹ mình ở đâu không?” anh hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Bà ấy… ở gần đây,” cậu bé nói, nước mắt vẫn lăn dài trên má. “Bà ấy bị ngã.”
“Chúng ta sẽ tìm thấy bà ấy,” Alex trấn an, và cả hai tiếp tục di chuyển. Giữa đám đông hỗn loạn, Alex cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Anh không thể để cho nỗi đau của người dân trở thành sự vô nghĩa.
Khi họ tiến sâu vào Quảng trường, Alex thấy Marie đang cúi xuống, kiểm tra một người phụ nữ lớn tuổi đang nằm trên đất. “Bà ấy cần sự giúp đỡ,” Marie kêu lên, ánh mắt lo lắng.
Alex chạy tới, cùng Marie cố gắng dìu người phụ nữ dậy. “Bà không sao chứ? Tôi là bác sĩ, hãy để tôi giúp!” anh nói, cố gắng giữ giọng mình vững vàng.
Người phụ nữ thở hổn hển. “Con… con gái của tôi…” Bà ta nói, giọng yếu ớt. “Cô ấy đã biến mất trong đám đông.”
“Chúng ta sẽ tìm cô ấy,” Marie nói, giọng quyết đoán. “Cô hãy yên tâm.”
“Hãy dẫn tôi đến chỗ nào an toàn,” Alex nói, cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên vai mình. “Chúng ta không thể ở lại đây lâu.”
Sau khi dìu người phụ nữ vào một góc tối hơn của quảng trường, Alex quay lại để tìm kiếm cậu bé. “Cậu bé đâu rồi?” anh kêu lên.
“Cậu ấy ở đây!” Pierre hô lên, chỉ tay về phía một chỗ. Cậu bé đang đứng bên cạnh một người phụ nữ, ánh mắt hoảng loạn. “Mẹ tôi!” cậu bé hét lên, chạy tới ôm chầm lấy người phụ nữ.
“Cuối cùng cũng tìm thấy!” Marie thở phào, và Alex cảm thấy lòng mình ấm lại khi chứng kiến khoảnh khắc đoàn tụ.
“Cảm ơn… cảm ơn các bạn!” Người phụ nữ nói, nước mắt lăn dài trên má. “Tôi không biết tôi có thể tìm thấy cô ấy.”
“Đó là điều chúng tôi phải làm,” Alex đáp, nhưng trong lòng anh biết rằng họ vẫn còn nhiều việc phải làm. Những người khác vẫn đang cần giúp đỡ, và cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
“Chúng ta phải quay lại,” Pierre nói, nhìn quanh cảnh tượng đau thương. “Đã đến lúc chúng ta cần phải tập hợp những người khác lại.”
“Đi nào,” Alex nói, và nhóm của họ nhanh chóng di chuyển trở lại, trái tim tràn đầy quyết tâm. Họ biết rằng cuộc chiến này không chỉ là về tự do, mà còn là về cuộc sống của những con người vô tội đang phải chịu đựng trong cái hỗn loạn này.
Khi cả nhóm trở về căn hẻm an toàn, Alex không thể ngừng suy nghĩ về những gì họ đã thấy. Những nỗi đau của người dân đã chạm đến trái tim anh, và anh biết rằng mình phải chiến đấu không chỉ cho tự do, mà còn cho những con người đã mất đi tất cả.
“Tôi sẽ không để họ chịu đựng thêm nữa,” Alex thầm nhủ. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua cơn bão này.”