Bác sĩ Xuyên Không Cách Mạng Pháp - Chương 6
Chương 6: Nguồn Sức Mạnh
Đêm đã buông xuống, ánh sáng từ những ngọn đèn dầu trên các con phố Paris nhấp nháy như những vì sao lẻ loi giữa bầu trời tối tăm. Không khí trở nên căng thẳng khi nhóm cách mạng tụ tập trong căn hẻm hẹp, chuẩn bị cho cuộc đối đầu với kẻ phản bội. Alex cảm thấy như thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi giây phút đều nặng nề và hồi hộp.
“Hãy nhớ, chúng ta chỉ cần bắt giữ hắn ta và lấy thông tin,” Pierre nhấn mạnh, giọng nói nghiêm túc. “Nếu chúng ta có thể làm được điều đó, chúng ta sẽ có lợi thế lớn trong cuộc chiến này.”
“Và nếu không?” Marie hỏi, ánh mắt đầy lo lắng. “Nếu hắn ta có đồng bọn?”
“Chúng ta sẽ phải đánh bại tất cả họ,” Alex nói, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta không thể cho phép sự phản bội làm suy yếu phong trào này.”
Từng thành viên trong nhóm gật đầu, ánh mắt họ thể hiện sự đồng lòng. Họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều điều, và bây giờ là lúc để đứng lên chiến đấu.
“Như tôi đã nói trước đây, tôi có một số kỹ năng y tế có thể giúp ích trong trường hợp khẩn cấp,” Alex nói. “Nếu có ai bị thương, hãy để tôi lo.”
“Cậu là một bác sĩ, và chúng ta cần đến cậu,” Pierre khẳng định. “Chúng ta sẽ dựa vào cậu.”
Khi mọi người chuẩn bị ra ngoài, Alex cảm thấy lòng mình đầy lo âu nhưng cũng mạnh mẽ. Anh biết rằng đây không chỉ là một trận chiến bình thường; đây là trận chiến vì những người đã mất mát, vì những người không có tiếng nói.
“Hãy giữ liên lạc với nhau,” Marie nói, nghiêm túc nhìn từng người. “Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai ở lại phía sau.”
Cuối cùng, nhóm bắt đầu tiến ra khỏi căn hẻm, từng bước đi chậm rãi nhưng quyết tâm. Khi họ đến khu vực hẹn gặp, Alex nhìn thấy người đàn ông lạ mặc áo choàng đen đang đứng đợi. Ánh mắt hắn đầy bí ẩn và sắc lạnh.
“Các bạn đến rồi,” người đàn ông nói, giọng nói trầm thấp. “Tôi đã có thêm thông tin.”
“Hắn ta sẽ xuất hiện ở đâu?” Pierre hỏi, căng thẳng.
“Tại một kho hàng bỏ hoang gần sông Seine,” người đàn ông trả lời. “Hắn sẽ có mặt vào nửa đêm, cùng với một số kẻ đồng lõa. Nếu các bạn muốn bắt hắn, đây là cơ hội.”
“Chúng ta sẽ cần thêm người,” Marie đề nghị. “Nếu chúng ta có thể triệu tập thêm đồng minh, có thể sẽ dễ dàng hơn.”
“Tốt. Nhưng hãy nhanh chóng,” người đàn ông nói, ánh mắt nhìn quanh như thể sợ bị theo dõi. “Thời gian không chờ đợi ai cả.”
“Được rồi, hãy quay lại đây vào nửa đêm,” Alex nói. “Chúng ta sẽ chuẩn bị và tập hợp tất cả những ai có thể tham gia.”
Sau khi tạm biệt người đàn ông, nhóm cách mạng quay trở lại căn hẻm, nơi họ đã dự định tập hợp. Alex cảm thấy lòng mình tràn đầy cảm xúc; anh không chỉ muốn chiến đấu mà còn muốn bảo vệ những người dân vô tội.
“Chúng ta cần tổ chức một cuộc gọi khẩn cấp,” Pierre nói, ánh mắt kiên quyết. “Tìm những người sẵn sàng chiến đấu bên cạnh chúng ta.”
“Để làm gì?” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Là một người đàn ông trung niên, gương mặt mang dấu vết của những nỗi đau và khó khăn.
“Chúng tôi sẽ tấn công một kẻ phản bội,” Alex nói, không giấu giếm. “Chúng tôi cần tất cả sự giúp đỡ mà chúng tôi có thể nhận được.”
“Nhưng đó có thể là một cạm bẫy,” người đàn ông nói, sự nghi ngờ hiện rõ trong ánh mắt. “Các bạn không thể mạo hiểm.”
“Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác,” Marie đáp lại, giọng nói quyết tâm. “Nếu không chiến đấu, chúng tôi sẽ không còn gì cả.”
“Và những người vô tội sẽ tiếp tục phải chịu đựng,” Alex thêm vào. “Chúng ta không thể để điều đó xảy ra.”
Sau một hồi tranh luận, người đàn ông đồng ý tham gia và giúp triệu tập thêm người. Nhóm cách mạng bắt đầu chia nhau ra, một số đi tìm đồng minh, trong khi một số khác ở lại chuẩn bị vũ khí và y tế cho cuộc chiến sắp tới.
Khi đồng hồ điểm nửa đêm, cả nhóm đã tập hợp đầy đủ tại căn hẻm. Ánh đèn dầu mờ ảo phản chiếu lên khuôn mặt họ, cho thấy sự kiên quyết và nghị lực trong từng ánh mắt.
“Có một số đồng minh đã đến,” Pierre thông báo, chỉ tay về phía những người mới gia nhập. “Họ sẵn sàng chiến đấu.”
“Rất tốt,” Alex nói, lòng tràn đầy hy vọng. “Chúng ta cần phải giữ cho mọi người bình tĩnh và tập trung. Đây là lúc quyết định số phận của chúng ta.”
Cả nhóm bắt đầu di chuyển về phía kho hàng gần sông Seine, mỗi bước đi nặng nề nhưng đầy quyết tâm. Alex cảm nhận được sự hồi hộp trong không khí, nhưng cũng có một nguồn sức mạnh mạnh mẽ từ những người đồng hành bên cạnh.
Khi đến nơi, họ đứng kín sau những thùng hàng, cố gắng quan sát tình hình bên trong. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu mờ ảo bên trong kho hàng cho thấy hình ảnh của những người đàn ông đang tụ tập, những khuôn mặt đầy sự nghi ngờ và kẻ thù.
“Đó là hắn,” người đàn ông lạ chỉ vào một người đàn ông mặc áo đen, đứng giữa nhóm. “Hắn là kẻ phản bội.”
“Chúng ta sẽ làm gì?” một thành viên trong nhóm hỏi.
“Chúng ta sẽ chia ra làm hai nhóm,” Pierre chỉ dẫn. “Một nhóm sẽ đánh lạc hướng, trong khi nhóm còn lại sẽ tiến vào bắt hắn.”
“Nghe theo tôi,” Alex nói, cảm thấy sự tự tin dâng trào. “Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai bị tổn thương. Hãy sẵn sàng.”
Khi mọi người đã sẵn sàng, Alex cảm nhận được nguồn sức mạnh trong lòng mình. Anh biết rằng cuộc chiến này không chỉ để chiến đấu cho tự do, mà còn để bảo vệ những con người đang phải chịu đựng trong cuộc sống tăm tối này.
“Bây giờ!” Pierre hô lên, và nhóm bắt đầu di chuyển.
Tiếng ồn ào vang lên khi nhóm đánh lạc hướng, khiến những người bên trong kho hàng chú ý. Alex và nhóm của anh nhanh chóng tiến vào, lòng đầy quyết tâm. Họ đã sẵn sàng cho cuộc chiến.
“Đến lúc rồi,” Alex nói, bước vào khu vực sáng hơn, nơi mà kẻ phản bội đang đứng.
“Chúng ta sẽ không để hắn thoát!” Marie hô to, và mọi người cùng nhau tiến về phía kẻ thù.
Cuộc chiến đã bắt đầu, và Alex biết rằng đây là cơ hội để họ thể hiện sức mạnh của mình. Dù có phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào, họ sẽ đứng bên nhau, không bao giờ từ bỏ.