Bản Nhạc Định Mệnh - Chương 2
Chương 2: Âm Thanh Đầu Tiên
Khi bình minh ló rạng, ánh sáng vàng ấm áp chiếu qua cửa sổ phòng ngủ của Alex. Anh thức dậy với tâm trạng tràn đầy sự hồi hộp, một cảm giác như thể hôm nay sẽ mang đến những điều kỳ diệu. Bản nhạc bí ẩn nằm trên bàn, như một bí mật chưa được khám phá, gọi mời anh.
“Có lẽ mình nên thử nghiệm một lần nữa,” Alex nghĩ, lòng tràn đầy quyết tâm. Anh nhanh chóng rửa mặt, thay đồ và kéo chiếc đàn piano cũ ra giữa phòng. Hít một hơi thật sâu, anh ngồi xuống, tay run run lướt trên các phím đàn.
“Chỉ một lần thôi,” anh tự nhủ, và bắt đầu chơi những nốt nhạc đầu tiên. Những âm thanh vang lên nhẹ nhàng, hòa quyện trong không khí, tạo ra một bầu không khí ấm áp. Đột nhiên, một cơn gió nhẹ lướt qua cửa sổ, mang theo mùi hương của hoa cỏ. Alex cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới khác.
“Wow, điều này thật kỳ diệu,” anh thì thầm, tiếp tục chơi. Nhưng khi âm nhạc ngày càng dâng trào, anh nhận ra rằng có một điều gì đó không bình thường. Những nốt nhạc trở nên sâu lắng hơn, và bỗng nhiên, không gian xung quanh bắt đầu biến đổi.
“Mình ước gì…” Alex nói, rồi dừng lại, cảm giác lo lắng lướt qua tâm trí. “Đợi đã, mình không thể ước gì tùy tiện được.” Nhưng một phần của anh muốn thử nghiệm sức mạnh của bản nhạc.
“Được rồi,” anh hít một hơi, “mình sẽ ước một điều nhỏ bé thôi.” Anh nhắm mắt lại và nói: “Mình ước có một buổi biểu diễn thành công.”
Khi những âm thanh cuối cùng vang lên, một cảm giác rung động mãnh liệt tràn ngập trong không khí. Khi Alex mở mắt, anh thấy mình đang đứng trên một sân khấu lớn, ánh đèn chiếu sáng chói mắt. Đám đông đứng chật kín, mọi người vỗ tay hò reo.
“Đây là điều mình muốn!” Alex kêu lên, nhưng cảm giác hồi hộp làm anh quên mất mọi lo lắng. Anh ngồi xuống đàn, bắt đầu chơi một bản nhạc mà mình đã sáng tác trước đó. Những nốt nhạc cuốn hút người nghe, tạo ra một bầu không khí hân hoan.
Tuy nhiên, khi âm nhạc chạm đến đỉnh điểm, một cơn gió mạnh thổi qua sân khấu, làm cho các nhạc công bên cạnh hoảng hốt. “Cái gì vậy?” một trong số họ kêu lên, ánh mắt đầy lo lắng.
“Chơi tiếp đi!” một giọng nói từ đám đông vang lên. Alex cảm thấy mình như đang đứng giữa một cơn bão, nhưng âm nhạc trong lòng anh không thể bị ngăn cản. Anh tiếp tục chơi, mỗi nốt nhạc như truyền tải một cảm xúc sâu sắc, và đám đông bắt đầu nhảy múa.
“Đây là âm nhạc của tôi!” anh hét lên, cảm nhận sự kết nối mạnh mẽ với khán giả. Nhưng khi đến đoạn cao trào, mọi thứ đột ngột biến mất. Cơn bão không chỉ làm đám đông sợ hãi mà còn cuốn đi tất cả âm thanh.
“Mọi người đâu rồi?” Alex thảng thốt. Anh mở mắt ra và thấy mình lại ở trong căn phòng của mình, hoàn toàn đơn độc. Bản nhạc nằm yên trên bàn, không có dấu hiệu của bất kỳ điều gì kỳ diệu.
“Mình đã làm gì?” anh tự hỏi, lòng dâng lên nỗi sợ hãi. “Đây có phải là cái giá cho sự nổi tiếng?” Nhưng sự khao khát trong lòng vẫn còn cháy bỏng. Alex biết rằng bản nhạc này có thể thay đổi cuộc đời mình, nhưng liệu anh có đủ can đảm để sử dụng nó một cách đúng đắn?
Khi đêm buông xuống, Alex ngồi lại bên đàn piano, nhìn vào bản nhạc. “Mình sẽ không từ bỏ. Mình cần tìm hiểu thêm về sức mạnh này,” anh tự nhủ. “Có lẽ mình cần tìm người đã viết bản nhạc này.”
Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu. “Có thể tìm kiếm thông tin từ những người biết về âm nhạc cổ. Họ có thể biết nhiều hơn.” Với quyết tâm, Alex bắt đầu lập kế hoạch cho hành trình tìm kiếm câu trả lời.
“Trước hết, mình cần phải gặp bà chủ cửa hàng. Có thể bà ấy sẽ biết thêm thông tin.” Anh gật đầu, quyết định sẽ đến cửa hàng vào sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, Alex đã có mặt tại cửa hàng đồ cổ. Ông chủ đang dọn dẹp cửa hàng, nhìn thấy Alex với ánh mắt ngạc nhiên. “Chào cậu! Đến đây để tìm thêm món đồ thú vị sao?”
“Chào bà! Tôi muốn hỏi về bản nhạc mà tôi đã mua hôm qua. Bà có biết người đã viết nó không?” Alex hỏi, lòng hồi hộp.
“Ôi, bản nhạc đó có một lịch sử dài. Nó từng thuộc về một nhạc sĩ nổi tiếng tên là Elian. Ông ấy được cho là đã sáng tác nó với một sức mạnh kỳ diệu. Nhưng sau đó, ông đã biến mất không để lại dấu vết,” bà chủ đáp, ánh mắt tràn đầy sự bí ẩn.
“Có cách nào để tìm ra ông ấy không?” Alex hỏi, lòng đầy hy vọng.
“Nghe nói, ông ấy đã sống trong một ngôi làng xa xôi, nơi mà âm nhạc được coi như một phần của cuộc sống hàng ngày. Nếu cậu muốn, tôi có thể chỉ đường cho cậu,” bà chủ nói.
“Vâng, tôi rất muốn!” Alex hứa hẹn. “Cảm ơn bà rất nhiều!”
Với trái tim tràn đầy quyết tâm và một bản nhạc kỳ bí trong tay, Alex đã sẵn sàng cho hành trình khám phá sức mạnh của âm nhạc. Những điều kỳ diệu đang chờ đón anh phía trước.