Bạn Thân Trở Thành Người Yêu - Chương 2
Chương 2: Những Dấu Hiệu Khác Thường
Thời gian trôi qua, Hà và Minh dần dần trở thành một cặp bạn thân không thể tách rời. Họ chia sẻ với nhau mọi điều, từ niềm vui, nỗi buồn đến những ước mơ và hoài bão. Nhưng dần dần, Hà bắt đầu nhận thấy có điều gì đó khác lạ trong mối quan hệ của họ.
Một buổi tối cuối tuần, sau khi tan ca làm việc, Minh gọi điện rủ Hà đi ăn tối. Cả hai thường xuyên đi ăn cùng nhau nên Hà không nghĩ ngợi gì nhiều mà vui vẻ đồng ý.
Tại nhà hàng, sau khi gọi món, Minh bắt đầu trò chuyện với Hà về những câu chuyện hàng ngày, nhưng ánh mắt của anh dường như chứa đựng nhiều điều hơn bình thường. Anh hỏi cô:
“Hà này, dạo này công việc của bạn sao rồi? Có gặp khó khăn gì không?”
Hà mỉm cười, đáp lại: “Cũng ổn thôi, có chút căng thẳng nhưng mình đã quen rồi. Mà bạn biết không, mỗi lần mệt mỏi mình lại nhớ đến những chuyến đi chơi của tụi mình hồi đại học, cảm giác như quay lại khoảng thời gian vui vẻ đó.”
Minh cười nhẹ, ánh mắt anh trở nên ấm áp: “Mình cũng vậy. Những kỷ niệm đó luôn làm mình cảm thấy vui vẻ. Bạn còn nhớ lần chúng ta đi Đà Lạt mà bị lạc trong rừng không?”
Hà cười lớn: “Làm sao mà quên được! Cả hai lạc trong rừng, tìm mãi không thấy đường ra, cuối cùng phải cắm trại qua đêm luôn. Đó là lần đầu tiên mình thấy bạn Minh ‘đại ca’ cũng có lúc lúng túng như vậy.”
Minh cười theo, nhưng rồi anh chợt im lặng, ánh mắt hướng xuống bàn tay đang nắm chặt của mình. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói:
“Hà này… bạn có bao giờ nghĩ rằng… chúng ta có thể là hơn cả bạn thân không?”
Câu hỏi bất ngờ của Minh khiến Hà sững sờ. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác khác lạ bắt đầu xâm chiếm tâm trí cô.
“Minh… tại sao bạn lại hỏi như vậy?” Hà hỏi, giọng cô khẽ run.
Minh nhìn thẳng vào mắt Hà, đầy chân thành: “Mình không biết nữa, có lẽ là do những cảm xúc mình đã cố che giấu từ lâu. Mình chỉ muốn biết liệu bạn có bao giờ nghĩ đến điều đó, rằng chúng ta có thể trở thành… một cặp.”
Hà im lặng, cô không biết phải nói gì. Từ trước đến giờ, cô luôn coi Minh là bạn thân, là người mà cô có thể chia sẻ mọi thứ. Nhưng khi nghe Minh nói vậy, một phần trong cô bắt đầu tự hỏi liệu cô có đang che giấu cảm xúc thật của mình hay không.
Minh thấy Hà không nói gì, anh vội vàng tiếp lời: “Mình xin lỗi nếu câu hỏi này làm bạn khó xử. Mình chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng nếu bạn cảm thấy không thoải mái, chúng ta có thể quên chuyện này đi.”
Hà ngước nhìn Minh, ánh mắt cô dịu dàng: “Minh, mình… mình thực sự cần thời gian để suy nghĩ về điều này. Bạn là người rất quan trọng đối với mình, và mình không muốn mất đi tình bạn này.”
Minh mỉm cười, dù trong lòng anh có chút hụt hẫng: “Mình hiểu mà, Hà. Bạn đừng lo, chúng ta vẫn là bạn thân. Mình sẽ chờ, không cần vội vàng.”
Hà gật đầu, cố gắng nở một nụ cười an ủi. Từ khoảnh khắc đó, cô biết rằng mối quan hệ của họ đã bước vào một giai đoạn mới, với những cảm xúc phức tạp mà cả hai đều chưa biết cách xử lý.