Bên Trong Tâm Trí Kẻ Giết Người - Chương 2
Chương 2: Đối Mặt Với Quá Khứ
Trong những buổi trị liệu đầu tiên, Marcus nằm trên ghế sofa, mắt nhắm lại, lòng đầy nặng nề. Tiến sĩ Helen ngồi cạnh, cẩn thận lắng nghe mỗi lời anh nói.
Tiến sĩ Helen: “Marcus, hãy kể cho tôi nghe về lần đầu tiên anh giết người.”
Marcus hít một hơi sâu, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.
Marcus: “Đó là một đêm mưa… tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng mình không thể dừng lại.”
Anh bắt đầu kể lại ký ức đau thương đó. Một đêm mưa, khi anh còn trẻ, anh đã cãi vã với một người bạn và không kiềm chế được cơn giận. Lần đầu tiên cảm giác quyền lực khi kiểm soát số phận của người khác đã làm anh say mê, nhưng nó cũng gieo rắc những cơn ác mộng không dứt.
Tiến sĩ Helen: “Anh có nhớ gì về thời thơ ấu của mình không, Marcus?”
Marcus im lặng một lúc, đôi mắt đăm chiêu như đang lục tìm trong ký ức.
Marcus: “Tôi nhớ mẹ tôi bị bạo hành, và tôi không thể làm gì để bảo vệ bà… Bà luôn bị cha tôi đánh đập. Tôi cảm thấy bất lực, và sự bất lực đó lớn dần lên trong tôi thành sự căm thù.”
Tiến sĩ Helen gật đầu, nhận ra rằng những ký ức đau thương này đã góp phần hình thành con người hiện tại của Marcus. Bà biết rằng cần phải giúp anh đối diện với quá khứ để có thể chữa lành.
Tiến sĩ Helen: “Những cảm giác đó rất mạnh mẽ, Marcus. Anh đã giữ chúng quá lâu trong lòng. Giờ đây, chúng ta cần phải đối diện với chúng, để chúng không còn chi phối anh nữa.”
Qua từng buổi trị liệu, Marcus dần hiểu rõ hơn về những nguyên nhân dẫn đến hành vi giết người của mình. Tuy nhiên, việc đối diện với những lỗi lầm và tha thứ cho bản thân không hề dễ dàng.
Marcus: “Tôi không biết liệu mình có thể tha thứ cho bản thân hay không, Tiến sĩ Helen. Tôi đã gây ra quá nhiều đau khổ.”
Tiến sĩ Helen: “Tha thứ không phải là quên đi hay biện minh cho những gì anh đã làm. Đó là cách để anh giải thoát bản thân khỏi quá khứ và tiến về phía trước.”
Marcus lặng lẽ gật đầu, cảm nhận được sự an ủi trong lời nói của bà. Dù con đường phía trước còn đầy thử thách, anh biết rằng mình đang đi đúng hướng. Anh quyết tâm sẽ tiếp tục cuộc hành trình này, với hy vọng một ngày nào đó, anh có thể thực sự tha thứ cho bản thân và trở thành một người tốt hơn.