Bên Trong Tâm Trí Kẻ Giết Người - Chương 3
Chương 3: Hành Trình Cải Tạo
Marcus bắt đầu thấy những tiến bộ nhỏ trong hành trình trị liệu của mình. Mỗi buổi gặp gỡ với Tiến sĩ Helen đều mang lại cho anh những hiểu biết mới về bản thân và quá khứ. Một ngày nọ, bà gợi ý rằng anh nên tham gia vào một nhóm trị liệu để có thể chia sẻ câu chuyện của mình với những người có hoàn cảnh tương tự.
Trong một buổi trị liệu nhóm, Marcus ngồi cùng những người khác, những con người cũng đang chiến đấu với những bóng ma trong tâm trí họ. Anh cảm thấy lo lắng, nhưng cũng nhận ra rằng đây là một bước quan trọng để vượt qua quá khứ.
Bệnh nhân A: “Tôi hiểu cảm giác của anh, Marcus. Nhưng anh phải học cách tha thứ cho bản thân.”
Marcus cúi đầu, giọng nói đầy sự hối hận.
Marcus: “Tha thứ ư? Làm sao tôi có thể tha thứ cho mình sau tất cả những gì tôi đã làm?”
Một người khác trong nhóm, một phụ nữ với đôi mắt mệt mỏi nhưng kiên định, chia sẻ câu chuyện của mình về việc phải đối mặt với những lỗi lầm và tìm kiếm sự tha thứ. Câu chuyện của cô ấy đã truyền cảm hứng cho Marcus, giúp anh hiểu rằng việc tha thứ cho bản thân là một quá trình dài và khó khăn, nhưng không phải là không thể.
Tiến sĩ Helen tiếp tục làm việc với Marcus, giúp anh khám phá thêm về thời thơ ấu và những sự kiện đã hình thành nên con người anh hiện tại. Một ngày nọ, bà hỏi anh về những kỷ niệm đẹp nhất mà anh còn nhớ.
Tiến sĩ Helen: “Marcus, anh có nhớ bất kỳ kỷ niệm nào đẹp từ thời thơ ấu không? Một khoảnh khắc nào đó khiến anh cảm thấy hạnh phúc.”
Marcus ngẫm nghĩ một lúc, rồi nở một nụ cười nhạt.
Marcus: “Tôi nhớ có lần mẹ tôi đã đưa tôi đi dạo trong công viên. Chúng tôi ngồi trên bãi cỏ, ngắm nhìn những con diều bay cao trên bầu trời. Đó là lần duy nhất tôi thấy mẹ cười hạnh phúc.”
Tiến sĩ Helen gật đầu, mỉm cười khích lệ.
Tiến sĩ Helen: “Đó là một kỷ niệm đẹp, Marcus. Hãy giữ lấy nó. Những khoảnh khắc như vậy có thể giúp anh vượt qua những thời điểm khó khăn nhất.”
Marcus bắt đầu thực hiện những bài tập do Tiến sĩ Helen đề ra, từ việc viết nhật ký về cảm xúc của mình đến việc tham gia vào các hoạt động xã hội. Anh dần dần học cách kiểm soát cảm xúc và hành vi của mình. Một ngày nọ, khi ngồi trong công viên, nhìn các trẻ em chơi đùa, Marcus cảm thấy một chút hy vọng lóe lên trong lòng.
Marcus (tự nói): “Có lẽ mình thực sự có thể thay đổi…”
Tuy nhiên, khi trở về nhà, anh phát hiện một lá thư nặc danh trên bàn, nhắc nhở anh về quá khứ đen tối.
Marcus (đọc thư): “Mày sẽ không bao giờ thoát khỏi quá khứ của mình, Marcus.”
Marcus cảm thấy bị đe dọa và hoảng loạn, nhưng anh quyết định đối diện với nỗi sợ hãi thay vì bỏ chạy. Anh đem lá thư đến gặp Tiến sĩ Helen và kể lại mọi chuyện.
Tiến sĩ Helen: “Đây là một thử thách lớn, Marcus. Nhưng anh không đơn độc. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Marcus nhìn Tiến sĩ Helen, cảm thấy lòng tin vào bà và vào chính mình. Anh biết rằng dù con đường phía trước còn đầy gian nan, anh sẽ không từ bỏ. Với sự kiên định và lòng quyết tâm, anh tiếp tục bước đi, hy vọng một ngày nào đó sẽ thực sự chuộc lỗi và trở thành người tốt hơn.