Bệnh Dịch Toàn Cầu - Chương 1
Chương 1: Cuộc Sống Bình Yên
Bác sĩ Lê Anh là một chuyên gia về các bệnh truyền nhiễm nổi tiếng tại Việt Nam. Với khuôn mặt trầm tư và đôi mắt sáng ngời, anh luôn mang trong mình niềm đam mê và tận tụy với công việc. Mỗi ngày của anh bắt đầu từ sáng sớm, khi ánh bình minh chưa kịp ló dạng.
Tại Bệnh viện Đa khoa Trung ương, Lê Anh là một trong những bác sĩ được mọi người kính trọng. Trong phòng làm việc của anh, những chồng hồ sơ bệnh án cao ngất ngưởng và các công cụ y tế được sắp xếp gọn gàng trên bàn. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, anh đang chăm chú xem xét một loại virus mới được phát hiện gần đây.
“Em gái, chuẩn bị giúp anh mẫu thử mới nhé,” Lê Anh gọi cô y tá tên Lan đang làm việc gần đó.
“Dạ, anh Lê Anh,” Lan đáp lại, nhanh nhẹn chuẩn bị dụng cụ.
Lê Anh nhìn vào kính hiển vi, chăm chú quan sát. “Virus này có đặc điểm khá lạ, chúng ta cần phải kiểm tra thêm.”
Bỗng nhiên, ánh đèn trong phòng chớp tắt liên tục. Một hiện tượng kỳ lạ xảy ra, không khí xung quanh anh trở nên lạnh lẽo và mọi thứ bắt đầu rung chuyển.
“Làm sao vậy anh Lê Anh?” Lan hốt hoảng hỏi.
“Anh cũng không biết,” Lê Anh đáp lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng ngay lúc đó, một luồng sáng chói lóa bao phủ toàn bộ căn phòng. Trước khi anh kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cảm thấy cơ thể mình bị hút vào một không gian khác.
Khi tỉnh lại, Lê Anh thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ. Xung quanh là những thiết bị y tế hiện đại, lạ lẫm hơn bất kỳ thứ gì anh từng thấy. Một người phụ nữ với mái tóc bạc trắng, mang một bộ đồng phục trắng tinh bước vào phòng.
“Chào bác sĩ Lê Anh, anh đã tỉnh rồi,” bà nói với giọng điềm tĩnh.
“Tôi đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra?” Lê Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng cảm thấy cơ thể mình còn rất yếu.
“Anh đang ở năm 2145, tại Trung tâm Y tế Toàn cầu. Chúng tôi đã tìm thấy anh trong trạng thái vô thức sau khi hiện tượng dịch chuyển thời gian xảy ra,” bà giải thích.
“Dịch chuyển thời gian?” Lê Anh bàng hoàng. “Tôi phải trở lại. Tôi còn nhiều bệnh nhân đang chờ đợi tôi.”
“Chúng tôi hiểu điều đó, nhưng hiện tại anh cần nghỉ ngơi. Anh đã được đưa đến đây bởi vì chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh,” bà nói, giọng đầy nghiêm trọng.
“Giúp đỡ gì?” Lê Anh hỏi, cảm giác lo lắng lan tràn trong tâm trí.
“Một bệnh dịch khủng khiếp đang hoành hành. Chúng tôi đã thử mọi cách nhưng không thể kiểm soát được. Chúng tôi tin rằng kiến thức và kinh nghiệm của anh có thể giúp chúng tôi tìm ra cách chữa trị,” bà trả lời.
Lê Anh im lặng một lúc, cố gắng tiếp nhận tất cả thông tin. “Được, tôi sẽ làm hết sức mình. Nhưng tôi cần biết rõ hơn về tình hình hiện tại và căn bệnh này.”
Bà gật đầu. “Tôi sẽ giải thích tất cả. Nhưng trước tiên, anh cần phải hồi phục sức khỏe. Chúng tôi sẽ cung cấp cho anh mọi thông tin cần thiết.”
Lê Anh thở dài, biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Anh phải đối mặt với thách thức mới này, hy vọng rằng mình có thể góp phần cứu vãn tương lai của nhân loại. Cuộc sống bình yên của anh đã kết thúc, và một hành trình đầy hiểm nguy đang chờ đón phía trước.