Bệnh Dịch Toàn Cầu - Chương 10
Chương 10: Trở Về
Sau những thành công lớn trong việc ngăn chặn các đợt bùng phát dịch bệnh và xây dựng hệ thống giám sát toàn cầu, Lê Anh cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm và hài lòng. Tuy nhiên, anh biết rằng anh còn một nhiệm vụ cuối cùng phải hoàn thành – trở về thời đại của mình. Bà Trần và tiến sĩ Huy cùng những người khác đã chuẩn bị một buổi lễ chia tay đầy xúc động để tạm biệt anh.
“Bác sĩ Lê Anh, anh đã làm rất nhiều điều tuyệt vời cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên những gì anh đã làm,” bà Trần nói, giọng đầy xúc động.
“Tôi chỉ là một phần nhỏ trong công việc lớn lao này. Thành công của chúng ta là nhờ vào sự hợp tác và quyết tâm của tất cả mọi người,” Lê Anh khiêm tốn đáp.
Tiến sĩ Huy tiến lên và bắt tay Lê Anh. “Chúng tôi sẽ tiếp tục công việc mà anh đã bắt đầu. Anh hãy yên tâm trở về và biết rằng thế giới này đã trở nên an toàn hơn nhờ vào nỗ lực của anh.”
Buổi lễ kết thúc, Lê Anh bước vào buồng điều khiển của thiết bị du hành thời gian. Anh nhìn lại mọi người lần cuối, rồi bước vào buồng với ánh mắt kiên định. Thiết bị bắt đầu khởi động, ánh sáng xanh lam lại bao phủ xung quanh anh. Lê Anh cảm nhận không gian xung quanh mình bắt đầu biến đổi, mọi thứ dường như mờ đi trước khi biến mất hoàn toàn.
Khi ánh sáng dịu dần, Lê Anh nhận ra mình đang đứng trước cổng bệnh viện nơi anh làm việc ở thời đại của mình. Không khí quen thuộc và những âm thanh xôn xao của bệnh viện khiến anh cảm thấy an lành. Anh bước vào bệnh viện, nơi mọi thứ dường như vẫn diễn ra như bình thường.
Lê Anh quay lại phòng làm việc của mình, nơi anh để lại những mẫu virus và tài liệu nghiên cứu trước khi biến mất. Anh nhìn thấy cô y tá Lan đang làm việc gần đó.
“Anh Lê Anh, anh đã đi đâu vậy? Mọi người tìm anh suốt cả ngày hôm nay,” Lan hỏi, vẻ mặt lo lắng.
“Tôi… tôi chỉ đi ra ngoài một chút,” Lê Anh đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh biết rằng không ai sẽ tin vào câu chuyện của mình về việc du hành thời gian và cứu thế giới khỏi dịch bệnh. Nhưng anh cũng biết rằng những gì anh đã làm là thật, và điều đó đủ để khiến anh cảm thấy hài lòng.
Lê Anh tiếp tục công việc của mình tại bệnh viện, nhưng giờ đây với một cái nhìn khác về cuộc sống và y học. Anh biết rằng mọi nỗ lực nhỏ bé của mình đều có thể mang lại sự khác biệt lớn lao. Anh dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu và chia sẻ kiến thức của mình với các đồng nghiệp, luôn nhắc nhở họ về tầm quan trọng của sự chuẩn bị và hợp tác.
Một ngày nọ, khi đang xem xét một mẫu virus mới, anh nhận được một lá thư từ một người không rõ danh tính. Lá thư chỉ đơn giản là: “Cảm ơn anh, bác sĩ Lê Anh. Thế giới đã trở nên an toàn hơn nhờ vào nỗ lực của anh.”
Lê Anh mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng. Anh biết rằng dù ở thời đại nào, nhiệm vụ của anh vẫn luôn là bảo vệ sức khỏe và cuộc sống của mọi người. Và với sự quyết tâm và lòng dũng cảm, anh sẽ tiếp tục hành trình của mình, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thách thức nào phía trước.
Nhìn ra cửa sổ, Lê Anh thấy ánh nắng ban mai rọi sáng, mang theo niềm hy vọng mới cho tương lai. Anh biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn sẵn sàng chiến đấu và bảo vệ nhân loại. Và đó là điều quan trọng nhất.
Kết thúc