Bệnh Dịch Toàn Cầu - Chương 4
Chương 4: Thử Thách Ban Đầu
Lê Anh bước ra khỏi phòng điều trị, tâm trí vẫn còn đang xoay quanh những kết quả đầy hứa hẹn. Anh biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong hành trình đầy gian nan. Bệnh dịch vẫn còn lan rộng và còn nhiều điều phải khám phá. Vừa về đến phòng thí nghiệm, anh đã gặp bà Trần và tiến sĩ Huy.
“Bác sĩ Lê Anh, kết quả từ bệnh nhân đó rất tích cực. Chúng ta cần mở rộng quy mô thử nghiệm ngay lập tức,” bà Trần nói với sự khích lệ.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng phải cẩn trọng. Virus này rất nguy hiểm và có thể biến đổi bất cứ lúc nào,” Lê Anh đáp, đôi mắt đầy quyết tâm.
Cả nhóm bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ. Lê Anh hướng dẫn các nhà khoa học và kỹ thuật viên về phương pháp tấn công vào đoạn gene yếu của virus. Họ thử nghiệm trên nhiều mẫu khác nhau, theo dõi và ghi nhận từng chi tiết nhỏ nhất.
Một buổi chiều, khi cả nhóm đang thảo luận kết quả, một nhà khoa học trẻ tên Minh bước vào phòng với vẻ mặt lo lắng.
“Tiến sĩ Lê Anh, chúng ta có vấn đề. Một số mẫu virus đã bắt đầu kháng lại kháng thể,” Minh nói, giọng căng thẳng.
Lê Anh nhìn Minh, cảm nhận được sự lo lắng trong từng lời nói. “Chúng ta phải tìm cách khắc phục. Cần phải tăng cường liều lượng kháng thể hoặc kết hợp thêm một phương pháp khác.”
Cả nhóm tiếp tục nghiên cứu, thử nghiệm và điều chỉnh phương pháp. Họ làm việc suốt ngày đêm, bỏ qua những giờ phút nghỉ ngơi. Lê Anh thấy rõ sự mệt mỏi trên khuôn mặt từng thành viên, nhưng cũng thấy được sự quyết tâm và kiên cường của họ.
Một đêm, khi Lê Anh đang ngồi một mình trong phòng thí nghiệm, bà Trần bước vào.
“Lê Anh, anh cần nghỉ ngơi. Anh không thể tiếp tục làm việc suốt như vậy được,” bà nói, giọng lo lắng.
“Em biết, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Mỗi giây phút trôi qua là thêm nhiều người mất mạng,” Lê Anh đáp, đôi mắt anh không rời khỏi màn hình máy tính.
Bà Trần ngồi xuống bên cạnh anh. “Chúng tôi cần anh khỏe mạnh để tiếp tục chiến đấu. Một mình anh không thể gánh vác tất cả. Hãy tin tưởng vào đội ngũ của mình.”
Lê Anh im lặng, nhận ra bà Trần nói đúng. Anh thở dài và đứng dậy. “Cảm ơn bà. Em sẽ nghỉ ngơi một chút.”
Ngày hôm sau, Lê Anh trở lại với tinh thần sảng khoái hơn. Anh họp cả nhóm lại và bắt đầu thảo luận về những bước tiếp theo.
“Chúng ta cần phát triển một phương pháp điều trị kết hợp, không chỉ dựa vào kháng thể mà còn sử dụng các công nghệ hiện đại để tấn công trực tiếp vào cấu trúc gene của virus,” anh nói, giọng đầy quyết tâm.
“Chúng ta có thể sử dụng CRISPR để chỉnh sửa gene của virus, ngăn chặn khả năng biến đổi của nó,” tiến sĩ Huy gợi ý.
“Đúng vậy, CRISPR là một công cụ mạnh mẽ. Chúng ta cần phải thử nghiệm ngay,” Lê Anh đồng ý.
Họ bắt đầu sử dụng công nghệ CRISPR để chỉnh sửa gene của virus. Các thử nghiệm ban đầu cho thấy kết quả tích cực, nhưng họ biết rằng còn nhiều điều phải làm. Virus Z không dễ dàng bị khuất phục và bất kỳ sai sót nào cũng có thể dẫn đến thảm họa.
Trong suốt quá trình thử nghiệm, Lê Anh nhận thấy một điều thú vị. Virus Z dường như có một khả năng đặc biệt trong việc thích nghi với môi trường. Điều này khiến anh nghĩ rằng có thể nó không chỉ là một sản phẩm ngẫu nhiên của tự nhiên.
“Mình nghĩ virus này có thể là kết quả của một thí nghiệm sai lầm hoặc một sự can thiệp từ bên ngoài,” Lê Anh nói với tiến sĩ Huy và bà Trần.
“Anh nghĩ rằng có ai đó đã tạo ra nó?” bà Trần hỏi, vẻ mặt kinh ngạc.
“Không thể loại trừ khả năng đó. Chúng ta cần phải điều tra thêm về nguồn gốc của virus,” Lê Anh đáp, đôi mắt anh lấp lánh sự tò mò.
Cả nhóm đồng ý với Lê Anh và bắt đầu mở rộng phạm vi nghiên cứu. Họ không chỉ tập trung vào việc chữa trị mà còn điều tra về lịch sử và nguồn gốc của virus Z. Lê Anh biết rằng tìm ra nguồn gốc của virus có thể là chìa khóa để ngăn chặn hoàn toàn dịch bệnh này.
Trong khi cuộc chiến với virus Z tiếp tục, Lê Anh cảm nhận được rằng hành trình của mình không chỉ là một cuộc chiến y học mà còn là một hành trình khám phá sự thật ẩn giấu. Và anh biết rằng mình phải chuẩn bị tinh thần cho những thử thách lớn hơn nữa phía trước.