Bệnh Dịch Toàn Cầu - Chương 6
Chương 6: Hành Trình Tìm Kiếm
Sau khi tìm ra cách ngăn chặn virus Z, Lê Anh và nhóm của anh không dừng lại ở đó. Họ biết rằng phải tìm hiểu sâu hơn về nguồn gốc của virus để đảm bảo rằng không còn mối đe dọa nào tương tự trong tương lai. Để làm điều này, họ quyết định thực hiện một hành trình quay trở lại thời đại của Lê Anh thông qua thiết bị du hành thời gian.
“Chúng ta đã chuẩn bị xong thiết bị,” tiến sĩ Huy thông báo. “Chúng ta sẽ đưa anh quay trở lại năm 2023, thời điểm mà thí nghiệm bắt đầu.”
“Anh Lê Anh, anh sẵn sàng chưa?” bà Trần hỏi, mắt đầy lo lắng.
“Tôi sẵn sàng. Tôi biết rằng đây là cơ hội duy nhất để chúng ta ngăn chặn dịch bệnh từ gốc rễ,” Lê Anh đáp, quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt.
Thiết bị du hành thời gian là một công nghệ tiên tiến mà họ chỉ mới bắt đầu hiểu rõ. Lê Anh bước vào buồng điều khiển, ánh sáng xanh lam bao phủ xung quanh. Anh cảm nhận được không gian xung quanh mình bắt đầu biến đổi, mọi thứ dường như mờ đi trước khi biến mất hoàn toàn.
Khi ánh sáng dịu dần, Lê Anh nhận ra mình đang đứng trước cổng của cơ sở nghiên cứu năm 2023. Không khí quen thuộc của thời đại của anh khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm. Anh biết rằng thời gian là yếu tố quan trọng và không thể lãng phí.
Lê Anh nhanh chóng tiếp cận cơ sở nghiên cứu và sử dụng những thông tin mà anh đã thu thập được từ tương lai để xâm nhập vào bên trong. Anh phải cẩn thận để không bị phát hiện, vì bất kỳ sai lầm nào cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Bên trong cơ sở, anh thấy các nhà khoa học đang làm việc chăm chỉ. Anh nhận ra một người đàn ông đang đứng bên cạnh bàn làm việc, đọc một báo cáo. Đó là tiến sĩ Ngọc, người đứng đầu dự án thí nghiệm virus.
“Tiến sĩ Ngọc, tôi cần nói chuyện với ông,” Lê Anh bước tới, giọng đầy kiên quyết.
Tiến sĩ Ngọc quay lại, vẻ mặt ngạc nhiên. “Anh là ai? Làm sao anh vào được đây?”
“Tôi là bác sĩ Lê Anh. Tôi đến từ tương lai. Tôi có thông tin quan trọng về thí nghiệm của ông,” Lê Anh giải thích ngắn gọn, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Anh nói cái gì? Tương lai?” Tiến sĩ Ngọc cười khẩy, không tin tưởng.
“Tôi biết điều này khó tin, nhưng ông phải nghe tôi. Thí nghiệm của ông sẽ thất bại và tạo ra một loại virus gây ra thảm họa toàn cầu. Tôi đã chứng kiến hậu quả của nó,” Lê Anh nhấn mạnh, đưa ra các tài liệu và bằng chứng từ tương lai.
Tiến sĩ Ngọc nhìn vào các tài liệu, vẻ mặt chuyển từ hoài nghi sang lo lắng. “Nếu những gì anh nói là thật, chúng ta phải ngăn chặn ngay lập tức.”
Lê Anh và tiến sĩ Ngọc bắt đầu làm việc cùng nhau, chỉnh sửa các bước trong thí nghiệm để đảm bảo rằng virus không biến đổi thành dạng nguy hiểm. Họ thay đổi công thức và sử dụng các phương pháp an toàn hơn.
“Chúng ta đã làm xong. Nhưng để đảm bảo an toàn, tôi nghĩ chúng ta nên dừng thí nghiệm này và tiêu hủy tất cả các mẫu virus,” Lê Anh đề nghị.
“Anh nói đúng. Tôi sẽ thông báo cho đội ngũ và thực hiện ngay,” tiến sĩ Ngọc đồng ý.
Cả hai cùng làm việc suốt đêm, tiêu hủy tất cả các mẫu virus và đóng cửa dự án thí nghiệm. Khi mặt trời bắt đầu ló dạng, Lê Anh biết rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Anh cảm thấy nhẹ nhõm và biết rằng mình đã góp phần ngăn chặn một thảm họa.
“Tiến sĩ Ngọc, cảm ơn ông đã tin tưởng và hợp tác,” Lê Anh nói khi chuẩn bị rời khỏi.
“Không, tôi mới là người phải cảm ơn. Anh đã cứu chúng ta khỏi một thảm họa lớn,” tiến sĩ Ngọc đáp lại, mắt đầy sự biết ơn.
Lê Anh bước vào thiết bị du hành thời gian và quay trở lại tương lai. Khi anh mở mắt ra, anh thấy mình lại ở Trung tâm Y tế Toàn cầu. Bà Trần và tiến sĩ Huy đứng chờ anh, ánh mắt đầy hy vọng.
“Anh đã thành công chứ?” bà Trần hỏi.
“Vâng, chúng ta đã ngăn chặn được nguồn gốc của virus Z. Tương lai sẽ an toàn hơn,” Lê Anh đáp, nụ cười nở trên môi.
Cả nhóm ôm nhau trong niềm vui sướng. Họ biết rằng mặc dù hành trình đầy thử thách, nhưng sự quyết tâm và đoàn kết đã giúp họ đạt được điều mình mong muốn. Và Lê Anh nhận ra rằng, dù ở thời đại nào, việc cống hiến và chiến đấu vì nhân loại luôn là mục tiêu cao cả nhất.