Bếp Trưởng Huyền Bí - Chương 2
Chương 2: Đầu Bếp Thần Thánh
Ngày hôm sau, Lâm Minh tỉnh dậy với cảm giác lạ lẫm. Những ký ức về đêm qua vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí anh. Anh cảm thấy cơ thể mình như được nâng lên bởi một nguồn năng lượng mới, và mọi thứ xung quanh dường như trở nên sắc nét và rõ ràng hơn.
Lâm Minh đến nhà hàng sớm hơn thường lệ, mong rằng ngày mới sẽ giúp anh hiểu rõ hơn về sự thay đổi kỳ lạ. Trong khi đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa, anh nhận thấy một điều kỳ lạ—từng nguyên liệu dường như đang “nói chuyện” với anh. Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của chúng, và thậm chí còn nghe thấy tiếng thở của chúng.
“Đây là điều gì vậy?” Lâm Minh tự hỏi, chạm tay vào một củ hành tây. “Cảm giác như chúng có linh hồn vậy.”
Minh Hạnh, phụ bếp của anh, bước vào bếp và bắt gặp cảnh này. Cô nhướng mày và hỏi, “Lâm Minh, sao anh cứ đứng đó mãi? Có chuyện gì không?”
“Minh Hạnh, em có thấy gì lạ không? Cảm giác như nguyên liệu đang… cảm nhận được cảm xúc của mình,” Lâm Minh nói, còn nửa đùa nửa thật.
“Anh bị ốm à?” Minh Hạnh lo lắng, đặt tay lên trán anh. “Hay là anh cảm thấy không khỏe?”
“Không, tôi không bị ốm,” Lâm Minh trả lời, lắc đầu. “Nhưng cảm giác này thật kỳ lạ. Tôi cảm thấy như mình có một sự kết nối đặc biệt với món ăn và nguyên liệu.”
Ngày hôm đó, mọi việc dường như trở nên dễ dàng hơn với Lâm Minh. Anh nấu các món ăn một cách dễ dàng và nhanh chóng, mọi thứ đều hoàn hảo. Mỗi món ăn anh chuẩn bị không chỉ đẹp mắt mà còn có hương vị tuyệt vời, vượt xa những gì anh từng làm trước đây.
Khi đến giờ nghỉ trưa, Lâm Minh ngồi xuống để thưởng thức món ăn của mình. Minh Hạnh, tò mò về những thay đổi của Lâm Minh, ngồi đối diện anh.
“Lâm Minh, anh đã làm gì để món ăn trở nên tuyệt vời như vậy?” Minh Hạnh hỏi.
“Chỉ là cảm giác,” Lâm Minh trả lời. “Mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn. Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của nguyên liệu và biến nó thành món ăn.”
“Làm ơn đừng đùa,” Minh Hạnh cười. “Nhưng nếu anh có thể làm cho món ăn ngon hơn, tôi sẽ không phàn nàn.”
Ngay khi họ đang trò chuyện, một khách hàng lạ mặt bước vào nhà hàng. Ông ta mặc một bộ đồ cổ điển và có vẻ khá nghiêm nghị. Ông ta đi thẳng đến quầy và đặt một đơn hàng đặc biệt—món ăn mà Lâm Minh chưa từng thấy trước đây.
“Chúng tôi có thể làm món đó cho ông, nhưng có thể chúng tôi cần thời gian một chút,” Minh Hạnh nói khi nhìn vào danh sách món ăn.
Khách hàng chỉ gật đầu và ngồi xuống. Lâm Minh cảm thấy một cảm giác hồi hộp kỳ lạ. Anh quyết định thử sức với món ăn mà ông khách yêu cầu. Anh lấy nguyên liệu và bắt đầu chuẩn bị.
Khi anh bắt đầu nấu, anh cảm thấy sức mạnh mới của mình hoạt động mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh không chỉ có thể cảm nhận được nguyên liệu mà còn có thể điều chỉnh hương vị một cách tinh tế, khiến món ăn trở nên hoàn hảo đến mức khó tin.
Khi món ăn hoàn tất, Lâm Minh mang ra và đặt trước mặt khách hàng bí ẩn. Ông ta mỉm cười và thử món ăn với sự chăm chú. Sau vài giây, ông ta ngẩng đầu lên và nói với vẻ hài lòng, “Tôi thấy rằng món ăn này đã đạt được điều tôi mong đợi. Bạn có khả năng đặc biệt, Lâm Minh.”
Lâm Minh bất ngờ. “Ông biết tên tôi?”
“Chắc chắn rồi,” ông khách đáp. “Tôi đã theo dõi bạn từ lâu. Món ăn của bạn không chỉ ngon mà còn mang một sức mạnh kỳ diệu. Bạn đã nhận được món quà từ bát súp tối qua, phải không?”
Lâm Minh kinh ngạc. “Ông biết về món súp đó?”
“Đúng vậy. Món súp đó là một phần của một truyền thuyết cổ xưa,” khách hàng giải thích. “Bạn đã nhận được sức mạnh thần thánh qua món ăn, và giờ bạn cần phải sử dụng sức mạnh đó để bảo vệ các nhà hàng khỏi những nguy hiểm huyền bí mà bạn sắp gặp phải.”
“Những nguy hiểm huyền bí? Tôi không hiểu,” Lâm Minh nói, vẫn còn bối rối.
“Bạn sẽ hiểu sớm thôi,” khách hàng mỉm cười bí ẩn. “Đừng quên, sức mạnh này không chỉ là món quà, mà còn là trách nhiệm.”
Khách hàng đứng dậy và rời đi, để lại Lâm Minh và Minh Hạnh trong trạng thái ngạc nhiên. Lâm Minh cảm thấy như một chương mới của cuộc đời mình đã bắt đầu, và anh biết rằng mình phải sẵn sàng cho những thử thách mới đang chờ đợi phía trước.