Bí Ẩn Của Bức Tượng Đá - Chương 3
Chương 3: Những bí mật trong bóng tối
Sau khi rời khỏi ngôi nhà của ông lão, Bao Chửng và Lý quyết định quay trở lại ngôi làng để tìm thêm manh mối. Trời đã về khuya, nhưng cả hai không thể bỏ lỡ thời gian quý báu trong vụ án này. Bao Chửng cảm nhận được sự nguy hiểm đang lởn vởn quanh ngôi làng nhỏ, và bức tượng đá chính là trung tâm của mọi điều bí ẩn.
“Hãy kiểm tra ngôi đền cổ mà ông lão đã nhắc tới,” Bao Chửng đề nghị khi cả hai bước đi trên con đường mòn giữa rừng.
“Ngôi đền đó nằm ở đâu?” Lý hỏi, đôi mắt anh cảnh giác nhìn quanh.
“Ông lão có nhắc đến một ngôi đền sâu trong rừng, nơi bức tượng được tìm thấy. Chúng ta cần phải đến đó trước khi bất kỳ ai khác gặp nguy hiểm,” Bao Chửng nói, đôi mắt ông sắc bén hướng về phía trước.
Sau một thời gian đi sâu vào rừng, cuối cùng họ cũng đến được ngôi đền cổ. Đó là một nơi u ám và hoang phế, nằm khuất dưới tán cây rậm rạp. Những tảng đá lớn đổ nát, che phủ bởi rêu xanh, chỉ ra rằng ngôi đền này đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Một cảm giác rùng rợn bao trùm lấy cả khu vực, như thể chính đất trời cũng đang cảnh báo về điều gì đó.
“Đây chính là nơi,” Bao Chửng thì thầm.
Họ cẩn trọng bước vào ngôi đền, ánh đuốc le lói của Lý chiếu sáng những bức tường đá cũ kỹ đầy hình khắc lạ lùng. Các bức tranh khắc họa những vị thần với khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt trống rỗng. Giữa đền, một bệ đá trống rỗng chiếm vị trí trung tâm.
“Chắc hẳn đây là nơi đặt bức tượng,” Lý nhận xét, chỉ vào bệ đá.
“Có vẻ như bức tượng đã bị đưa ra khỏi đây trong một thời gian dài,” Bao Chửng nói, cúi xuống xem xét những dấu vết xung quanh bệ đá. “Nhưng có điều gì đó không đúng…”
Bỗng, từ sâu trong bóng tối của ngôi đền, một tiếng động lạ vang lên, giống như tiếng gió rít qua khe hở. Cả Bao Chửng và Lý lập tức cảnh giác, rút vũ khí ra. Tiếng động ngày càng rõ ràng, giống như tiếng thì thầm của hàng trăm linh hồn đang cất lời.
“Ngài có nghe thấy không?” Lý hỏi, giọng thì thầm nhưng không giấu được sự căng thẳng.
“Đây không phải là gió,” Bao Chửng đáp lại, đôi mắt ông dán chặt vào bóng tối trước mặt. “Có gì đó đang di chuyển trong bóng tối.”
Cả hai đứng im lặng, lắng nghe. Tiếng thì thầm như đang tiến gần hơn, bao trùm lấy họ. Đột nhiên, từ trong bóng tối, một bóng đen xuất hiện, lao thẳng về phía họ với tốc độ kinh hoàng.
“Cẩn thận!” Lý hét lên, vung kiếm về phía bóng đen.
Thanh kiếm của Lý chém vào không khí, nhưng bóng đen đã biến mất trước khi anh kịp chạm vào. Bao Chửng không hề sợ hãi, ông nhanh chóng quay lại, đánh giá tình hình.
“Lý, cẩn trọng! Đây có thể là một dạng linh hồn bị nguyền rủa,” Bao Chửng cảnh báo.
“Nhưng làm sao chúng ta có thể đối phó với thứ này?” Lý hỏi, vẫn giữ tư thế phòng thủ.
“Chúng ta cần phải hiểu được mục đích của nó trước đã,” Bao Chửng nói. “Ta tin rằng nó không chỉ đơn thuần là tấn công chúng ta mà còn muốn bảo vệ điều gì đó.”
Bóng đen tiếp tục lởn vởn quanh họ, đôi khi xuất hiện, đôi khi biến mất như một làn khói. Bao Chửng quan sát kỹ lưỡng, rồi ông nhận ra rằng bóng đen dường như bị giới hạn trong một khu vực nhất định, không thể rời khỏi vùng trung tâm của ngôi đền.
“Nó không thể rời khỏi bệ đá,” Bao Chửng nói, ánh mắt ông lóe lên sự hiểu biết. “Chắc chắn có một mối liên kết giữa nó và bức tượng.”
Ngay khi ông nói xong, bóng đen đột nhiên ngưng lại, đứng yên như thể đang lắng nghe. Bao Chửng cảm thấy cơ hội đã đến, ông tiến lại gần bệ đá, tay vẫn cầm thanh kiếm phòng thủ.
“Ngươi là ai?” Bao Chửng cất tiếng hỏi, giọng ông vang vọng trong không gian tĩnh lặng của ngôi đền.
Bóng đen không trả lời, nhưng dường như nó bắt đầu dao động. Bao Chửng tiếp tục nói, lần này với giọng nhẹ nhàng hơn, như thể đang nói chuyện với một người đang bối rối.
“Chúng ta không đến đây để làm hại ngươi. Chúng ta muốn hiểu ngươi và giúp đỡ. Hãy nói cho ta biết ngươi cần gì.”
Bóng đen dừng lại hoàn toàn, như thể đang suy nghĩ. Rồi, từ trong bóng tối, một giọng nói mờ ảo vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng.
“… Giải thoát…”
Bao Chửng và Lý nhìn nhau, cả hai đều nhận ra rằng đây là manh mối quan trọng. Bóng đen dường như là linh hồn bị giam cầm, và nó cần được giải thoát.
“Làm sao chúng ta có thể giúp ngươi?” Bao Chửng hỏi tiếp.
Bóng đen bắt đầu mờ dần, nhưng trước khi biến mất hoàn toàn, nó để lại một lời thì thầm cuối cùng, vang vọng trong không gian của ngôi đền:
“… Bức tượng… trả lại…”
Với câu nói cuối cùng đó, bóng đen biến mất hoàn toàn, để lại một sự im lặng lạnh lẽo trong ngôi đền. Bao Chửng đứng im lặng, suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
“Chúng ta cần phải tìm ra nơi mà bức tượng thật sự thuộc về,” Bao Chửng nói, giọng ông trầm ngâm. “Có lẽ, linh hồn bị phong ấn trong bức tượng sẽ không thể yên nghỉ nếu nó không được đặt về đúng chỗ.”
“Nhưng làm sao chúng ta có thể tìm ra được nơi đó?” Lý hỏi, trong lòng anh vẫn còn nhiều thắc mắc.
“Chúng ta cần phải xem xét lại những tài liệu cổ mà ta đã tìm thấy trước đây. Có thể chúng ta sẽ tìm ra một manh mối nào đó trong đó,” Bao Chửng nói, rồi quay sang Lý. “Nhưng trước hết, hãy trở về làng và nghỉ ngơi. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm.”
Cả hai rời khỏi ngôi đền, trong lòng trĩu nặng những suy tư. Cuộc điều tra này đã trở nên phức tạp hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng, và họ biết rằng còn nhiều điều đen tối đang chờ đợi họ ở phía trước.
Chương 3 kết thúc với những bí ẩn tiếp tục được hé lộ, đồng thời đặt ra thêm nhiều câu hỏi về bức tượng đá và linh hồn bị phong ấn trong nó. Bao Chửng và Lý biết rằng cuộc hành trình của họ chỉ mới bắt đầu, và họ phải đối mặt với những thử thách lớn lao để giải thoát linh hồn bị giam cầm.