Bí Ẩn Của Cánh Cửa Không Khóa - Chương 2
Chương 2: Bí ẩn trong ngôi nhà
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng sau những rặng núi xa, Lưu Dương đã có mặt tại hiện trường. Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuyên qua lớp sương mù, làm tăng thêm vẻ u ám của ngôi nhà cổ. Cánh cửa gỗ vẫn mở toang, đón chào mọi người như một kẻ bí ẩn mời gọi nhưng đồng thời cũng chứa đựng một lời cảnh báo ngầm.
“Thám tử Lưu Dương, ngài thật đúng giờ,” trưởng làng xuất hiện cùng vài người dân đi theo, gật đầu chào anh.
“Tôi muốn bắt đầu ngay. Trước khi Bao Chửng đến, tôi muốn xem xét kỹ lưỡng hiện trường,” Lưu Dương nói, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa ngôi nhà cổ.
“Chúng tôi sẽ ở đây để hỗ trợ nếu ngài cần,” trưởng làng nói, rồi ra hiệu cho mọi người giữ khoảng cách.
Lưu Dương tiến gần đến thi thể ông Trần. Ông ta vẫn nằm đó, như thể thời gian đã ngừng lại. Lưu Dương cúi xuống kiểm tra, nhận thấy không có dấu vết xô xát, không có máu hay bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đây là một vụ án mạng bạo lực.
“Cửa luôn mở như thế này sao?” Lưu Dương hỏi, không nhìn trưởng làng nhưng giọng đầy sự nghi vấn.
“Vâng, từ khi tôi còn nhỏ, cánh cửa này đã luôn mở. Không ai dám đóng nó, bởi lẽ… người ta tin rằng nếu cánh cửa bị đóng lại, những điều tồi tệ sẽ xảy ra,” trưởng làng nói với vẻ lo lắng.
Lưu Dương gật đầu, rồi đứng dậy, ánh mắt hướng vào bên trong ngôi nhà. Bên trong là một khoảng không tối tăm, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt lọt vào qua những khe cửa sổ bụi bặm. Anh do dự một lúc, rồi quyết định bước qua ngưỡng cửa, tiến vào bên trong ngôi nhà.
Mọi thứ trong ngôi nhà đều phủ đầy bụi, như thể đã bị bỏ rơi từ rất lâu. Những món đồ cổ, ghế bành cũ kỹ, bàn thờ gia tiên với những chân nến đã tắt từ bao giờ, tất cả đều đứng im lìm trong bóng tối.
Lưu Dương chậm rãi di chuyển, mắt quan sát từng chi tiết. “Chuyện gì đã xảy ra ở đây?” anh tự hỏi mình.
Trong khi Lưu Dương đang khám phá ngôi nhà, bên ngoài, trưởng làng và những người dân vẫn đứng chờ đợi. Họ nhìn ngôi nhà với ánh mắt lo âu, như thể sợ rằng bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra điều gì đó khủng khiếp.
Bên trong, Lưu Dương dừng lại trước một căn phòng nhỏ nằm ở góc nhà. Cánh cửa căn phòng này cũng mở hé, giống như cánh cửa chính. Anh đẩy cửa bước vào, thấy rằng căn phòng này có vẻ như từng là phòng ngủ của một ai đó. Chiếc giường phủ đầy bụi, nhưng Lưu Dương nhận thấy có vài dấu chân mờ mờ in trên lớp bụi phủ trên sàn nhà, dấu hiệu của sự di chuyển gần đây.
Anh cúi xuống, dùng ngón tay chạm nhẹ vào dấu chân. “Có ai đó đã vào đây trước khi tôi đến,” Lưu Dương lẩm bẩm. “Nhưng là ai? Và tại sao?”
Đúng lúc đó, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau, như tiếng cánh cửa khẽ đóng lại. Lưu Dương quay phắt lại, nhưng căn phòng vẫn yên tĩnh. Anh đứng dậy, quay trở lại phòng chính.
Ngay khi vừa ra đến cửa, Lưu Dương giật mình khi thấy một bóng người đứng trước ngưỡng cửa. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, râu dài và khuôn mặt nghiêm nghị nhưng phảng phất sự hiền từ. Ông mặc áo dài quan phục màu xanh đậm, trên tay cầm một cây quạt nhỏ.
“Ngài là… Bao Chửng?” Lưu Dương hỏi, nhận ra người trước mặt là vị quan nổi tiếng mà anh đã mời.
“Phải, là ta. Ta đến ngay khi nhận được thư của ngươi,” Bao Chửng đáp, ánh mắt ông nhìn thẳng vào Lưu Dương với sự quan sát tỉ mỉ.
“Ngài đến thật đúng lúc. Tôi vừa bắt đầu điều tra sơ bộ, và có vài điều kỳ lạ mà tôi chưa thể giải thích được,” Lưu Dương nói, rồi mời Bao Chửng vào trong.
Bao Chửng bước vào ngôi nhà, ánh mắt sắc bén của ông lướt qua từng góc nhỏ, từng chi tiết mà Lưu Dương đã xem xét. “Ngôi nhà này quả thực có điều gì đó không ổn,” ông nói sau một lúc im lặng.
“Ngài thấy gì vậy?” Lưu Dương hỏi, biết rằng Bao Chửng không bao giờ nói điều gì mà không có lý do.
“Dấu chân,” Bao Chửng đáp, chỉ tay vào những vết mờ mà Lưu Dương đã phát hiện. “Có người đã vào đây trước khi chúng ta đến. Và người đó có thể chính là thủ phạm, hoặc ít nhất là người biết được chuyện gì đã xảy ra.”
“Nhưng tại sao hắn lại để lại dấu chân rõ ràng như vậy?” Lưu Dương thắc mắc.
“Có thể là sự vô tình, hoặc có thể là cố ý. Nhưng điều quan trọng là phải tìm ra kẻ đó,” Bao Chửng nói, ánh mắt ông dừng lại ở cửa sổ. “Cửa sổ này đã bị mở ra gần đây. Hắn có thể đã thoát ra từ đây.”
Lưu Dương nhìn theo, nhận ra rằng khung cửa sổ gỗ đã bị hở ra một chút, vừa đủ để một người chui qua. “Chúng ta cần lục soát khu vực quanh nhà để tìm dấu vết,” anh nói.
Bao Chửng gật đầu, rồi cả hai rời khỏi ngôi nhà, bắt đầu lùng sục xung quanh. Họ tìm thấy một số dấu chân mới trên lớp đất ẩm ngoài sân, dẫn ra phía sau ngôi nhà, nơi có một con đường nhỏ ẩn mình dưới tán cây rậm rạp.
“Dấu chân này còn mới. Hắn vừa rời khỏi đây,” Lưu Dương nói, cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn. “Chúng ta nên theo dấu chân này.”
Bao Chửng đồng ý, và cả hai bắt đầu lần theo dấu chân trong rừng. Đường đi gập ghềnh, đầy những rễ cây và cành lá, nhưng họ không từ bỏ. Càng đi sâu vào rừng, dấu chân càng trở nên mờ nhạt, cho đến khi chúng biến mất hoàn toàn.
“Chúng ta đã mất dấu,” Lưu Dương nói, thất vọng.
“Không hẳn,” Bao Chửng đáp, ánh mắt ông nhìn về phía trước, nơi có một tảng đá lớn chắn đường. “Hắn có thể đã biết chúng ta sẽ theo dấu và cố tình lạc hướng chúng ta. Nhưng điều quan trọng là ngôi nhà đó…”
“Ngôi nhà đó ẩn chứa một bí mật mà chúng ta chưa thể giải đáp,” Lưu Dương nói, tiếp lời Bao Chửng. “Chúng ta cần quay lại và xem xét kỹ hơn.”
Bao Chửng gật đầu, “Đúng vậy. Nhưng trước tiên, ta cần nói chuyện với người dân trong làng. Có thể họ biết điều gì đó mà họ chưa dám nói ra.”
Cả hai quay trở lại làng, quyết định tiếp tục cuộc điều tra bằng cách tìm hiểu thêm về lịch sử của ngôi nhà và những câu chuyện mà người dân đã truyền tai nhau. Lưu Dương biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu, và những bí ẩn còn sâu xa hơn đang chờ đợi họ phía trước.
Chương hai kết thúc với việc Lưu Dương và Bao Chửng bắt đầu khám phá những bí mật ẩn giấu trong ngôi nhà cổ, cũng như dấu vết của kẻ khả nghi. Câu chuyện dần hé lộ những manh mối về một âm mưu lớn hơn, và cả hai phải đối mặt với những thách thức để khám phá ra sự thật.