Bí Ẩn Của Cánh Cửa Không Khóa - Chương 3
Chương 3: Vụ án thứ hai
Sau khi trở lại làng, Lưu Dương và Bao Chửng quyết định tạm thời dừng việc lùng sục trong rừng để tập trung vào việc thu thập thêm thông tin từ người dân. Họ ngồi lại tại nhà trưởng làng, nơi mọi người tụ tập để nghe ngóng tin tức và bày tỏ lo lắng của mình.
“Ngôi nhà đó… từ lâu đã có lời đồn đại về một lời nguyền,” một bà cụ lớn tuổi run rẩy nói khi Bao Chửng hỏi về quá khứ của ngôi nhà.
“Lời nguyền gì, thưa bà?” Bao Chửng nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt dò xét.
Bà cụ đưa mắt nhìn quanh, như thể sợ rằng chỉ cần nhắc đến thôi cũng đủ để khiến điều xấu xảy ra. “Người ta nói, gia đình sống ở đó nhiều năm trước đã phạm phải tội lỗi ghê gớm. Người vợ trong gia đình đó bị kết tội ngoại tình và bị chồng bà ấy tra tấn đến chết. Nhưng trước khi bà ta chết, bà đã nguyền rủa ngôi nhà rằng bất kỳ ai bước vào mà không có sự cho phép của bà đều sẽ gặp phải kết cục bi thảm.”
“Nhưng đây chỉ là lời đồn, phải không?” Một người đàn ông trung niên xen vào, cố gắng trấn an mọi người. “Chúng ta đâu có chứng kiến gì cả, chỉ là chuyện truyền miệng thôi.”
“Nhưng không ai dám bước vào ngôi nhà đó từ khi nó bị bỏ hoang, phải không?” Bao Chửng hỏi, giọng nghiêm nghị.
Mọi người im lặng, ánh mắt né tránh khi nhớ lại những điều kinh hoàng mà họ đã nghe từ lâu.
Lưu Dương đứng dậy, nhìn qua cửa sổ nhà trưởng làng ra ngoài con đường mòn dẫn về ngôi nhà cổ. “Chúng ta cần tìm hiểu kỹ hơn về những gì đã xảy ra với gia đình đó. Có ai trong làng còn nhớ rõ hơn về thời gian trước khi ngôi nhà bị bỏ hoang không?”
Một người đàn ông già nua, ngồi im lặng ở góc phòng, bất ngờ lên tiếng. “Tôi nhớ… Lúc đó tôi còn trẻ. Gia đình ấy rất giàu có, nhưng người vợ luôn bị chồng mình hành hạ. Người ta nói ông ta ghen tuông điên cuồng. Một đêm nọ, bà ta biến mất. Sau đó, gia đình cũng biến mất không một dấu vết.”
Bao Chửng hỏi thêm, “Có ai biết gì về những tài sản của họ? Có bao giờ họ nói về một kho báu hay thứ gì giá trị mà họ cất giữ không?”
Người đàn ông già lắc đầu. “Không, họ rất kín đáo. Nhưng có một lần, tôi nghe nói về một chiếc rương cũ mà họ giữ trong ngôi nhà. Nó được nói là chứa đựng một thứ rất quý giá, nhưng không ai biết đó là gì.”
Lưu Dương quay sang Bao Chửng. “Chiếc rương đó có thể là một manh mối. Chúng ta cần phải tìm nó.”
Bao Chửng gật đầu, “Nhưng trước khi chúng ta có thể làm điều đó, ta cần phải chắc chắn rằng không có gì nguy hiểm. Ngôi nhà này có vẻ như đã bị can thiệp từ bên ngoài. Nếu có người đã vào trước chúng ta, rất có thể hắn đang tìm kiếm chính thứ đó.”
Ngay khi cuộc thảo luận còn đang diễn ra, một người dân khác đột ngột chạy vào nhà trưởng làng, thở hổn hển. “Lại có chuyện nữa rồi! Lại có người chết!”
Cả căn phòng trở nên hỗn loạn, ai nấy đều sợ hãi. Bao Chửng và Lưu Dương lập tức đứng dậy, yêu cầu người báo tin dẫn họ đến hiện trường.
Họ chạy theo người dẫn đường, đến một ngôi nhà nhỏ ở cuối làng. Trước cửa nhà là một đám đông người dân đang tụ tập, khuôn mặt họ hoảng sợ. Khi thấy Bao Chửng và Lưu Dương, mọi người vội vã dạt ra, để lộ thi thể của một người phụ nữ nằm ngay ngắn trên bậc cửa. Giống như nạn nhân trước, cánh cửa nhà cũng mở toang, và người phụ nữ chết trong tư thế kinh hoàng, khuôn mặt méo mó vì sợ hãi.
Lưu Dương cúi xuống kiểm tra thi thể. “Không có vết thương nào rõ ràng… giống như nạn nhân đầu tiên.”
Bao Chửng im lặng quan sát xung quanh, rồi bước vào bên trong ngôi nhà. Ông kiểm tra từng ngóc ngách, từng đồ vật, và dừng lại trước một chiếc tủ gỗ cũ.
“Ở đây có dấu hiệu của sự lục soát,” Bao Chửng nói khi mở tủ ra. Bên trong trống rỗng, nhưng có dấu vết của thứ gì đó đã bị lấy đi.
Lưu Dương nhìn Bao Chửng, “Ngài nghĩ rằng đây là hành động của cùng một người?”
“Có khả năng,” Bao Chửng trả lời, suy tư. “Nhưng chúng ta cần nhiều bằng chứng hơn để khẳng định. Chúng ta đang đối diện với một kẻ rất nguy hiểm và tinh vi. Hắn ta không chỉ giết người mà còn cố gắng tìm kiếm thứ gì đó.”
Lưu Dương gật đầu, hiểu rằng cuộc điều tra này đang trở nên phức tạp hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu. “Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra kẻ này trước khi hắn gây ra thêm một cái chết nào nữa.”
Bao Chửng bước ra khỏi ngôi nhà, nhìn thẳng vào Lưu Dương. “Chúng ta không thể để hắn tiếp tục. Lần tới, chúng ta sẽ giăng bẫy. Nhưng trước hết, chúng ta cần quay lại ngôi nhà cổ. Chiếc rương có thể là chìa khóa để hiểu được mọi chuyện.”
Với kế hoạch đã được định ra, cả hai biết rằng thời gian không còn nhiều. Kẻ sát nhân vẫn ở ngoài kia, và họ phải hành động nhanh chóng trước khi quá muộn.
Chương ba kết thúc với sự xuất hiện của một vụ án mạng thứ hai, đẩy cuộc điều tra của Lưu Dương và Bao Chửng vào một tình thế nguy hiểm hơn. Những manh mối về một bí mật lớn dần hiện rõ, và cả hai quyết định phải hành động nhanh chóng để chặn đứng kẻ sát nhân trước khi hắn ra tay lần nữa.