Bí Ẩn Của Cánh Cửa Không Khóa - Chương 7
Chương 7: Cuộc đối đầu trong đêm
Sau khi dẫn kẻ lạ mặt, tên thật là Trần Quang, ra khỏi căn hầm dưới lòng đất, Bao Chửng và Lưu Dương quyết định đưa hắn về nhà trưởng làng để tạm giam. Trần Quang đã cạn kiệt cả về thể xác lẫn tinh thần, hoàn toàn không chống cự, và dường như hắn đã chấp nhận số phận của mình.
Người dân trong làng, khi biết được kẻ gây ra những vụ giết người đã bị bắt, đã tụ tập lại trước nhà trưởng làng. Nỗi sợ hãi và lo lắng trong họ dường như đã được thay thế bằng sự tò mò và nhẹ nhõm. Tuy nhiên, bầu không khí vẫn còn nặng nề, bởi họ biết rằng cuộc điều tra chưa thực sự kết thúc.
Bên trong nhà trưởng làng, Bao Chửng và Lưu Dương ngồi đối diện với Trần Quang. Hắn ngồi gục đầu, hai tay đan vào nhau, khuôn mặt đượm vẻ u sầu.
“Ngươi đã kể với chúng ta về quá khứ của ngôi nhà và những tội ác của ông ngươi,” Bao Chửng bắt đầu, giọng ông bình tĩnh nhưng sắc bén. “Nhưng có một điều ta vẫn chưa hiểu. Tại sao ngươi lại tin rằng việc giết người sẽ phá giải được lời nguyền?”
Trần Quang ngước mắt lên, ánh nhìn trống rỗng. “Ta… ta không biết. Ta chỉ muốn làm gì đó để giải thoát cho linh hồn của bà và đứa trẻ. Nhưng càng làm, ta càng bị cuốn vào bóng tối. Dường như có một thế lực nào đó đang điều khiển ta, khiến ta không thể dừng lại.”
“Thế lực đó có thể là gì?” Lưu Dương hỏi, mắt anh sáng lên với sự tò mò và nghi ngờ.
Trần Quang lắc đầu. “Ta không biết. Nhưng ta cảm nhận được nó trong mỗi giấc mơ, mỗi lần ta đến gần chiếc nhẫn. Nó thì thầm vào tai ta, bảo ta làm những điều kinh khủng… Và ta đã làm theo như một kẻ mù quáng.”
Bao Chửng im lặng suy nghĩ, rồi quay sang Lưu Dương. “Chúng ta cần phải phá giải lời nguyền này trước khi nó hủy hoại thêm nhiều sinh mạng khác.”
“Nhưng làm thế nào?” Lưu Dương hỏi. “Chúng ta đã có chiếc nhẫn và cuốn nhật ký, nhưng vẫn chưa biết cách nào để giải thoát linh hồn của những người đã khuất.”
Trần Quang đột nhiên lên tiếng, giọng hắn run rẩy. “Có lẽ… có lẽ ta biết cách. Nhưng nó rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm thế nào?” Bao Chửng hỏi, ánh mắt ông trở nên nghiêm nghị.
“Ngôi nhà đó… nó không chỉ là nơi ở của ông bà ta. Dưới lòng đất, ngoài căn hầm mà chúng ta đã tìm thấy, còn có một nơi khác, sâu hơn và tối tăm hơn. Ông ta đã xây dựng một căn phòng bí mật dưới tầng hầm đó để thực hiện những nghi lễ tà đạo, và chính nơi đó đã giam cầm linh hồn của đứa trẻ.”
“Ngươi nghĩ rằng việc phá hủy căn phòng đó sẽ giải thoát linh hồn sao?” Bao Chửng hỏi, cố gắng thấu hiểu.
Trần Quang gật đầu. “Ta không chắc, nhưng có lẽ đó là cách duy nhất. Tuy nhiên, ta cảnh báo các ngươi: căn phòng đó bị ám bởi một thứ gì đó vô cùng mạnh mẽ. Nó đã điều khiển ông ta, và có lẽ cũng đang cố gắng điều khiển ta.”
Bao Chửng đứng dậy, ánh mắt ông đầy quyết tâm. “Nếu đó là con đường duy nhất để giải thoát những linh hồn oan khuất và chấm dứt lời nguyền, thì chúng ta sẽ làm. Lưu Dương, chúng ta phải đi ngay đêm nay.”
Lưu Dương gật đầu đồng ý, dù trong lòng anh có chút lo lắng. “Chúng ta sẽ cần chuẩn bị kỹ lưỡng. Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.”
Cả ba người quyết định quay trở lại ngôi nhà cổ ngay trong đêm. Trước khi rời đi, Bao Chửng căn dặn Trưởng làng rằng nếu có bất kỳ điều gì bất thường xảy ra, phải lập tức gọi người đến tiếp ứng.
Khi họ quay lại ngôi nhà cổ, màn đêm đã bao phủ hoàn toàn. Ánh trăng yếu ớt không thể xuyên qua những tán cây rậm rạp, tạo ra một khung cảnh u ám và rùng rợn. Bầu không khí lạnh lẽo như thấm vào da thịt, khiến cả ba người không khỏi rùng mình.
Trần Quang dẫn đầu, đưa Bao Chửng và Lưu Dương vào trong ngôi nhà. Họ đi qua căn hầm đầu tiên mà họ đã tìm thấy chiếc rương, rồi tiếp tục đi sâu hơn xuống một cầu thang ẩn giấu sau bức tường đá.
Cầu thang dẫn họ xuống một tầng hầm thứ hai, tối tăm và ẩm ướt hơn nhiều. Những bức tường được xây bằng đá cũ kỹ, và không khí nơi đây nặng mùi ẩm mốc. Trần Quang dừng lại trước một cánh cửa sắt lớn, tay hắn run rẩy khi đưa tay lên chạm vào cánh cửa.
“Đây là nơi… nơi mà mọi chuyện bắt đầu,” hắn thì thầm, giọng hắn như nghẹn lại.
Bao Chửng đặt tay lên vai Trần Quang, nhẹ nhàng nhưng cương quyết. “Ngươi đã đi đến đây rồi, hãy cùng chúng ta kết thúc chuyện này.”
Trần Quang hít một hơi thật sâu, rồi mở cánh cửa sắt. Một làn khói mỏng màu đen tràn ra từ bên trong, mang theo mùi hương của những ngọn nến đang cháy dở. Căn phòng bên trong tối om, chỉ có những ngọn nến mờ ảo rải rác xung quanh, tạo ra những cái bóng lập lòe trên tường.
Ở giữa phòng là một bàn thờ bằng đá, trên đó đặt một bức tượng kỳ lạ được khắc hình một con quỷ. Quanh bàn thờ, những ký tự cổ xưa được khắc sâu vào đá, như thể ai đó đã dùng nó để thực hiện những nghi lễ tà đạo.
“Đây là… nguồn gốc của lời nguyền,” Trần Quang nói, mắt hắn không rời khỏi bức tượng. “Ông ta đã lập ra một giao ước với quỷ dữ để có được quyền lực và tài sản. Nhưng cái giá phải trả là linh hồn của đứa trẻ.”
Bao Chửng tiến lại gần bàn thờ, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào bức tượng. “Chúng ta phải phá hủy bàn thờ này và tất cả những gì liên quan đến nghi lễ tà đạo này. Đó là cách duy nhất để giải thoát linh hồn và chấm dứt lời nguyền.”
Lưu Dương và Trần Quang cùng nhau tìm kiếm công cụ để phá hủy bàn thờ. Họ tìm thấy những chiếc búa sắt cũ và bắt đầu đập nát bàn thờ. Tiếng búa đập vào đá vang vọng khắp căn hầm, như những tiếng gào thét của những linh hồn bị giam cầm.
Khi bức tượng bị phá hủy, một tiếng rít chói tai vang lên, như thể từ sâu trong lòng đất phát ra. Căn phòng rung chuyển, những ngọn nến lắc lư dữ dội, rồi vụt tắt. Bao Chửng cảm nhận được một luồng khí lạnh quét qua, nhưng ông vẫn kiên định, tiếp tục đập nát bàn thờ cho đến khi nó hoàn toàn sụp đổ.
Khi mọi thứ đã tan thành cát bụi, một luồng sáng mờ nhạt bỗng xuất hiện, bao phủ cả căn phòng. Bao Chửng cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong không khí, như thể một gánh nặng đã được trút bỏ. Linh hồn của đứa trẻ và người mẹ cuối cùng đã được giải thoát.
Trần Quang quỳ xuống, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. “Bà nội… cuối cùng cháu cũng có thể trả lại sự bình yên cho bà và đứa trẻ. Cháu đã sai… nhưng hy vọng rằng bà có thể tha thứ cho cháu.”
Bao Chửng và Lưu Dương lặng lẽ đứng nhìn, cảm nhận sự kết thúc của một chương đen tối trong lịch sử ngôi nhà cổ. Họ biết rằng dù đã giải thoát cho linh hồn của những người đã khuất, nhưng hậu quả của những gì đã xảy ra sẽ còn đọng lại trong lòng người sống.
“Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình,” Bao Chửng nói, giọng ông nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết tâm. “Giờ đây, ngôi làng này có thể trở lại bình yên.”
Cả ba người lặng lẽ rời khỏi căn hầm, để lại phía sau những bóng tối và lời nguyền đã từng ngự trị trong ngôi nhà cổ. Họ biết rằng câu chuyện này sẽ mãi mãi được ghi nhớ như một lời nhắc nhở về hậu quả của lòng tham, tội ác, và sự trả thù.
Chương bảy kết thúc với cuộc đối đầu căng thẳng trong đêm giữa Bao Chửng, Lưu Dương và Trần Quang, người đã lầm đường lạc lối vì lời nguyền ám ảnh. Qua những nỗ lực không ngừng nghỉ, họ đã phá hủy nguồn gốc của lời nguyền và giải thoát linh hồn của những người đã khuất, đem lại sự bình yên cho ngôi làng. Tuy nhiên, họ cũng nhận ra rằng những bài học từ câu chuyện này sẽ còn mãi mãi tồn tại.