Bí Ẩn Của Cánh Cửa Không Khóa - Chương 8
Chương 8: Sự thật được phơi bày
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh bắt đầu xua tan bóng tối và sương mù của đêm qua, Lưu Dương và Bao Chửng đã trở lại nhà trưởng làng. Những sự kiện trong đêm vừa qua vẫn còn in đậm trong tâm trí họ, nhưng họ biết rằng vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng: làm sáng tỏ toàn bộ sự thật để trả lại sự công bằng cho những linh hồn đã khuất và người dân trong làng.
Trần Quang, giờ đây đã bình tĩnh hơn sau cuộc đối đầu trong căn hầm, tự nguyện kể lại toàn bộ câu chuyện. Trong một căn phòng nhỏ, chỉ có ba người: Trần Quang, Lưu Dương và Bao Chửng. Họ ngồi quanh một chiếc bàn gỗ cũ, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ rọi vào, tạo nên một bầu không khí nghiêm trang.
“Bây giờ, ngươi hãy kể cho chúng ta nghe toàn bộ sự thật,” Bao Chửng nói, giọng ông điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền.
Trần Quang cúi đầu, đôi mắt hắn trĩu nặng với những ký ức đau buồn. “Mọi chuyện bắt đầu từ ông nội ta, Trần Gia, một người đàn ông đầy tham vọng và tàn nhẫn. Ông ta giàu có, quyền lực, nhưng luôn sống trong nỗi ám ảnh của sự ghen tuông. Bà nội ta, Lâm Thị, một người phụ nữ xinh đẹp và hiền dịu, đã phải chịu đựng những cơn thịnh nộ vô lý của ông. Ông ta luôn nghi ngờ bà có người khác, dù không có bất kỳ bằng chứng nào.”
Trần Quang ngừng lại, hít một hơi sâu trước khi tiếp tục. “Một đêm nọ, trong cơn cuồng loạn, ông ta đã giết chết đứa con của họ, người mà ông tin rằng không phải là con ruột của mình. Ông giấu xác đứa trẻ dưới căn hầm bí mật và dùng những nghi lễ tà đạo để phong ấn linh hồn của nó, hòng che giấu tội lỗi. Bà nội ta đã phát điên vì mất con, và cuối cùng cũng bị ông giết hại.”
“Vậy tại sao ngươi quay lại ngôi làng này sau bao nhiêu năm?” Lưu Dương hỏi, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt của Trần Quang.
“Ta lớn lên với những câu chuyện mơ hồ về ngôi nhà và những sự kiện kinh hoàng. Nhưng ta không thực sự biết rõ cho đến khi ta tìm thấy cuốn nhật ký của bà nội ta,” Trần Quang trả lời. “Trong đó, bà kể lại tất cả, và ta quyết định trở về để trả thù cho bà và đứa trẻ.”
Bao Chửng gật đầu. “Nhưng thay vì tìm kiếm sự thật và công lý, ngươi lại bị cuốn vào sự thù hận và tìm cách giải quyết bằng bạo lực. Ngươi đã trở thành một phần của chính sự ám ảnh mà ông nội ngươi đã tạo ra.”
Trần Quang im lặng, đôi vai hắn chùng xuống trong sự hối hận. “Ta đã sai. Ta nghĩ rằng việc tái hiện lại tội ác của ông sẽ giúp ta giải thoát linh hồn của bà và đứa trẻ. Nhưng ta không ngờ rằng mình chỉ đang tiếp nối con đường tội lỗi đó.”
“Những cái chết mà ngươi gây ra là không thể tha thứ,” Lưu Dương nói, giọng anh lạnh lùng. “Nhưng ngươi vẫn còn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách giúp chúng ta hoàn toàn phá giải lời nguyền và mang lại công lý cho những nạn nhân.”
Trần Quang ngước nhìn lên, đôi mắt hắn ánh lên sự quyết tâm. “Ta sẽ làm tất cả những gì có thể để chuộc lại lỗi lầm.”
Bao Chửng đứng dậy, nhìn Trần Quang một cách nghiêm nghị. “Ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về những gì ngươi đã làm. Nhưng trước hết, chúng ta cần phải hoàn thành nhiệm vụ này.”
Cả ba rời khỏi nhà trưởng làng và quay trở lại ngôi nhà cổ lần cuối. Lần này, không còn sự sợ hãi hay ám ảnh nào đeo bám họ nữa. Trần Quang dẫn họ xuống căn hầm, nơi mà bàn thờ tà đạo đã bị phá hủy. Bầu không khí trong hầm giờ đây đã bớt nặng nề hơn, như thể bóng tối đã dần tan biến.
“Tại đây,” Trần Quang nói, chỉ vào một góc của căn hầm, nơi những viên đá lát sàn bị xê dịch. “Ông nội ta đã giấu xác đứa trẻ ở đây. Chúng ta cần phải đưa hài cốt của nó ra ngoài và chôn cất đàng hoàng, để linh hồn nó được yên nghỉ.”
Bao Chửng và Lưu Dương cùng Trần Quang bắt đầu di chuyển những viên đá. Sau một lúc, họ tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, bị khóa chặt. Bao Chửng cẩn thận mở hộp, và bên trong là những mảnh xương nhỏ, đã bị thời gian làm mòn đi.
“Đây là tất cả những gì còn lại của đứa trẻ,” Bao Chửng nói, giọng ông đầy thương cảm. “Chúng ta sẽ chôn cất nó dưới một gốc cây lớn, nơi mà linh hồn nó có thể tìm thấy sự bình yên.”
Họ mang chiếc hộp ra ngoài, và dưới ánh nắng ban mai, họ chôn cất hài cốt của đứa trẻ dưới một cây cổ thụ lớn gần ngôi nhà. Khi những nắm đất cuối cùng được đắp lên, Bao Chửng đứng thẳng người, thở phào nhẹ nhõm.
“Lời nguyền đã được phá giải. Những linh hồn oan khuất đã được giải thoát,” Bao Chửng nói, mắt ông nhìn về phía ngôi nhà cổ. “Ngôi làng này giờ đây có thể sống trong bình yên, không còn bị ám ảnh bởi quá khứ đen tối.”
Trần Quang quỳ xuống trước ngôi mộ nhỏ, cúi đầu trong sự hối hận sâu sắc. “Bà nội, đứa trẻ… cuối cùng ta đã có thể làm điều đúng đắn. Mong rằng linh hồn của các người sẽ được yên nghỉ.”
Lưu Dương và Bao Chửng đứng lặng lẽ bên cạnh, tôn trọng khoảnh khắc này. Họ biết rằng câu chuyện này sẽ mãi mãi để lại dấu ấn trong lòng mỗi người, nhưng điều quan trọng là họ đã đưa sự thật ra ánh sáng và đem lại công lý cho những người đã khuất.
Khi họ rời khỏi ngôi nhà cổ, Bao Chửng quay sang Lưu Dương và nói, “Ngươi đã làm rất tốt. Cảm ơn ngươi vì đã giúp ta giải quyết vụ án này.”
Lưu Dương khẽ cười, gật đầu. “Đây là công việc của chúng ta. Sự thật luôn phải được phơi bày, dù có khó khăn đến đâu.”
Cả hai người rời khỏi ngôi làng Tân Phong, để lại phía sau một ngôi làng yên bình, nơi mà những ký ức về bóng tối từ quá khứ dần bị lãng quên. Nhưng câu chuyện về ngôi nhà cổ và những bí ẩn của nó sẽ mãi mãi là một bài học về sự tham lam, tội ác, và hậu quả mà chúng để lại.
Chương tám kết thúc với việc Bao Chửng, Lưu Dương, và Trần Quang cuối cùng đã giải quyết được toàn bộ sự thật về lời nguyền và những tội ác xảy ra trong ngôi nhà cổ. Họ đã đưa linh hồn của đứa trẻ và bà nội Trần Quang đến nơi yên nghỉ cuối cùng, phá giải lời nguyền và đem lại sự bình yên cho ngôi làng. Câu chuyện này là lời nhắc nhở về sức mạnh của sự thật và tầm quan trọng của công lý.