Bí Ẩn Của Cánh Cửa Không Khóa - Chương 9
Chương 9: Những quyết định khó khăn
Sau khi giải quyết xong lời nguyền và trả lại sự bình yên cho ngôi làng Tân Phong, Bao Chửng và Lưu Dương quay trở lại nhà trưởng làng. Tin tức về việc phá giải lời nguyền nhanh chóng lan truyền, khiến người dân trong làng cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn. Tuy nhiên, một nhiệm vụ quan trọng vẫn còn chờ họ: đưa Trần Quang ra trước công lý vì những tội ác mà hắn đã gây ra.
Tại nhà trưởng làng, Trần Quang ngồi trầm ngâm bên cạnh ngọn đèn dầu, đôi mắt hắn chứa đựng sự hối hận sâu sắc. Hắn biết rằng dù đã góp phần giải thoát những linh hồn bị mắc kẹt, nhưng hắn không thể tránh khỏi sự trừng phạt vì những gì mình đã làm. Hắn đã giết người, và không lời biện hộ nào có thể xóa bỏ tội lỗi đó.
Bao Chửng bước vào, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không thiếu sự đồng cảm. Ông ngồi xuống đối diện Trần Quang, thở dài một hơi trước khi bắt đầu cuộc nói chuyện.
“Trần Quang, ngươi đã làm đúng khi giúp chúng ta phá giải lời nguyền và giải thoát những linh hồn oan khuất. Nhưng ngươi cũng biết rằng ngươi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật vì những tội ác mà ngươi đã gây ra,” Bao Chửng nói, giọng ông trầm ấm nhưng đầy uy quyền.
Trần Quang gật đầu, không tranh cãi. “Ta biết. Ta không tìm cách biện minh cho hành động của mình. Ta chỉ mong rằng việc cuối cùng ta đã làm sẽ giúp đỡ được một phần nào đó.”
Lưu Dương đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát cuộc đối thoại. Anh có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn trong lòng Trần Quang, một con người bị ám ảnh bởi quá khứ và bị lạc lối trong nỗi thù hận. Nhưng công lý không thể bị bỏ qua, và Lưu Dương biết rằng Trần Quang phải đối diện với hậu quả của mình.
“Ngươi có điều gì muốn nói trước khi ta đưa ngươi về kinh thành để xét xử không?” Bao Chửng hỏi.
Trần Quang ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Bao Chửng. “Ta chỉ muốn xin ngài một điều. Sau khi ta bị xét xử, hãy để hài cốt của ta được chôn cất bên cạnh mộ của bà nội và đứa trẻ. Ta muốn ở bên cạnh họ, để chuộc lại lỗi lầm và tìm kiếm sự tha thứ.”
Bao Chửng im lặng trong giây lát, rồi gật đầu. “Ta sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu này của ngươi, nhưng cuối cùng quyết định sẽ thuộc về pháp luật. Ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đối diện với hậu quả.”
Trần Quang không nói gì thêm, chỉ cúi đầu chấp nhận. Hắn biết rằng thời gian của mình đã hết, và những gì hắn còn lại chỉ là sự ăn năn và mong muốn được yên nghỉ bên cạnh những người thân yêu.
Ngày hôm sau, đoàn áp giải do Lưu Dương dẫn đầu rời khỏi làng Tân Phong, mang theo Trần Quang về kinh thành để xét xử. Trên đường đi, Lưu Dương không thể ngừng suy nghĩ về những sự kiện đã xảy ra. Anh nhận ra rằng công lý không chỉ là sự trừng phạt mà còn là sự chuộc lỗi, sự tha thứ và cơ hội để người ta sửa sai.
Khi họ đến kinh thành, Trần Quang được giao cho các quan chức địa phương để chuẩn bị cho phiên tòa. Tin tức về vụ án nhanh chóng lan truyền, và mọi người đều chờ đợi phán quyết cuối cùng. Bao Chửng biết rằng phiên tòa này sẽ rất quan trọng, không chỉ vì tội ác của Trần Quang mà còn vì những bài học mà câu chuyện này để lại cho tất cả mọi người.
Trong phòng xét xử, Trần Quang đứng trước các quan toà, với khuôn mặt điềm tĩnh và sẵn sàng đối diện với sự trừng phạt. Các quan toà nghe lời khai của hắn, cùng với những chứng cứ về lời nguyền và những sự kiện đã xảy ra ở làng Tân Phong.
“Ta không xin giảm nhẹ hình phạt,” Trần Quang nói trong lời cuối cùng. “Ta chỉ mong mọi người hiểu rằng những gì ta làm là sai lầm, nhưng xuất phát từ nỗi đau và sự mất mát. Ta sẵn sàng chịu trách nhiệm cho những tội ác của mình, và hy vọng rằng sau khi chết, ta có thể tìm thấy sự yên bình bên cạnh bà nội và đứa trẻ.”
Sau khi xem xét tất cả các bằng chứng và lời khai, các quan toà tuyên án Trần Quang tội tử hình vì những tội ác mà hắn đã gây ra. Tuy nhiên, họ cũng đồng ý cho hắn được chôn cất bên cạnh hài cốt của gia đình mình, như một cử chỉ cuối cùng của sự khoan dung.
Bao Chửng và Lưu Dương rời khỏi phòng xử án với cảm giác nhẹ nhõm nhưng không kém phần trầm ngâm. Họ đã làm tròn trách nhiệm của mình, đưa sự thật ra ánh sáng và mang lại công lý. Nhưng họ cũng hiểu rằng trong cuộc sống, không phải lúc nào mọi chuyện cũng đen trắng rõ ràng. Đôi khi, công lý cũng phải đi kèm với sự nhân từ và thấu hiểu.
“Ngươi nghĩ gì về phán quyết?” Bao Chửng hỏi Lưu Dương khi họ bước ra ngoài.
“Đó là một phán quyết công bằng,” Lưu Dương đáp, giọng anh trầm lắng. “Trần Quang đã phạm tội, nhưng hắn cũng đã chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách giúp giải thoát những linh hồn bị mắc kẹt. Sự tha thứ không dễ dàng, nhưng nó là điều cần thiết để chúng ta tiến lên.”
Bao Chửng mỉm cười nhẹ nhàng, vỗ vai Lưu Dương. “Ngươi đã trưởng thành rất nhiều qua vụ án này. Sự nhân từ và thấu hiểu là những yếu tố quan trọng của công lý. Ta tin rằng ngươi sẽ còn làm được nhiều điều lớn lao trong tương lai.”
Cả hai người cùng quay trở lại ngôi làng Tân Phong, nơi mọi người đã bắt đầu cuộc sống mới trong sự yên bình và không còn ám ảnh bởi quá khứ. Họ biết rằng dù câu chuyện này đã kết thúc, nhưng những bài học từ nó sẽ còn mãi mãi trong lòng họ và những người khác.
Chương chín kết thúc với việc Trần Quang đối diện với công lý và chịu trách nhiệm cho những tội ác của mình. Dù phải nhận bản án nghiêm khắc, nhưng hắn cũng nhận được sự khoan dung cuối cùng, để được yên nghỉ bên cạnh gia đình. Bao Chửng và Lưu Dương tiếp tục cuộc hành trình của mình, mang theo những bài học quý giá về công lý, sự nhân từ và sự thấu hiểu trong cuộc sống.