Bí Ẩn Của Cây Cầu Cổ - Chương 2
Chương 2: Bao Chửng Xuất Hiện
Mưa bão vẫn chưa dứt, và bầu trời xám xịt như đang khóc thương cho những sinh mạng đã mất dưới dòng sông. Tại phủ Khai Phong, Bao Chửng, vị quan nổi tiếng với tài phá án và sự công minh, đang ngồi trầm ngâm bên bàn làm việc. Trên bàn, những quyển sách và tài liệu chất chồng lên nhau, nhưng ông không hề để ý tới. Tâm trí ông đang bận rộn với những suy nghĩ về vụ án mới nhất vừa xảy ra trong vùng.
Cửa phòng bất ngờ mở ra, Triển Chiêu, cận vệ trung thành và tài giỏi của Bao Chửng, bước vào với gương mặt lo lắng.
“Đại nhân, có tin khẩn từ làng Thạch Cổ,” Triển Chiêu nói nhanh, giọng đầy lo âu. “Cây cầu cổ ở đó đã bị sập. Nhiều người đã mất tích dưới dòng sông chảy xiết. Trưởng làng đã gửi thư cầu cứu, mong đại nhân đích thân đến điều tra.”
Bao Chửng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên với vẻ quyết đoán. “Cây cầu cổ Thạch Cổ ư? Ta nhớ không lầm thì cây cầu đó đã tồn tại hơn một trăm năm. Làm sao nó có thể sập được trong một cơn bão?”
“Chính vì vậy mà trưởng làng Trần rất lo lắng,” Triển Chiêu tiếp lời. “Ông ấy nghi ngờ có điều gì đó không bình thường, và muốn mời đại nhân đến hiện trường để điều tra rõ ràng.”
Bao Chửng đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo choàng đen quen thuộc. “Triển Chiêu, chuẩn bị ngựa. Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. Cơn bão này không thể ngăn cản chúng ta làm rõ sự thật.”
Triển Chiêu gật đầu, nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị. Bao Chửng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa vẫn rơi không ngớt. Ông biết rằng đây không chỉ là một tai nạn thông thường. Trong suốt những năm làm quan, ông đã học được rằng, mọi việc đều có nguyên nhân và kết quả. Và nhiệm vụ của ông là tìm ra sự thật, bất kể nó có tăm tối đến đâu.
Trên con đường dẫn đến làng Thạch Cổ, gió rít qua những tán cây, làm những ngọn đèn lồng trên xe ngựa chao đảo. Bao Chửng ngồi trong xe, đôi mắt sắc lạnh nhìn qua cửa sổ, nơi chỉ còn lại những hạt mưa tạt vào như hàng ngàn mũi kim.
“Bão lớn thế này, dân làng chắc chắn đang hoang mang lắm,” Bao Chửng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Triển Chiêu, chúng ta cần phải nhanh chóng điều tra, không thể để họ sống trong nỗi sợ hãi và mất mát quá lâu.”
Triển Chiêu, người đang cưỡi ngựa phía trước, quay lại nhìn Bao Chửng. “Đại nhân, ngài nghĩ có khả năng nào là do người gây ra không?”
Bao Chửng trầm ngâm một lúc, rồi nói chậm rãi: “Cây cầu cổ đó đã tồn tại qua bao nhiêu cơn bão lớn nhỏ, nhưng lại sập vào lúc này. Ta không tin vào sự trùng hợp. Cần phải tìm hiểu kỹ càng hơn.”
Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến cả Bao Chửng và Triển Chiêu phải dừng lại. Dân làng Thạch Cổ đang tụ tập đông đúc quanh bờ sông, ánh mắt họ đầy vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng. Dòng sông vẫn cuồn cuộn chảy, và những mảnh vụn của cây cầu cổ lềnh bềnh trên mặt nước như những chứng tích của một thảm kịch vừa xảy ra.
Trưởng làng Trần vội vã bước đến, khuôn mặt ông hiện rõ sự mệt mỏi và lo lắng. “Bao đại nhân, ngài đã đến. Chúng tôi thật không biết phải làm sao nữa…”
Bao Chửng bước xuống xe ngựa, tiến lại gần trưởng làng. “Trưởng làng Trần, hãy kể lại toàn bộ sự việc. Ta cần biết mọi chi tiết, dù là nhỏ nhất.”
Trưởng làng Trần thở dài, giọng nói của ông khàn khàn. “Cơn bão bắt đầu từ chiều qua, và càng về đêm càng trở nên dữ dội. Cây cầu vẫn đứng vững cho đến khoảng nửa đêm thì bất ngờ đổ sập. Có một tiếng nổ lớn vang lên, rồi tất cả đều chìm trong hỗn loạn. Nhiều người đang trên cầu khi đó, và tất cả đều bị cuốn đi.”
Bao Chửng nhíu mày, tập trung vào từng lời kể của trưởng làng. “Tiếng nổ lớn? Trước đó có ai nhận thấy điều gì bất thường không?”
“Chúng tôi không để ý thấy điều gì lạ, chỉ nghĩ rằng đó là do bão,” trưởng làng trả lời, giọng nghẹn ngào. “Nhưng sau đó, khi kiểm tra hiện trường, chúng tôi phát hiện những dấu vết lạ trên các trụ cầu. Có vẻ như… có người đã cố tình làm yếu cấu trúc của cây cầu từ trước.”
Đôi mắt của Bao Chửng lóe lên tia nghi ngờ. “Có người đã cố tình phá hủy cây cầu. Điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng ta đang đối mặt với một vụ ám sát có chủ đích.”
Triển Chiêu bước tới, khuôn mặt nghiêm nghị. “Đại nhân, ngài muốn chúng tôi làm gì tiếp theo?”
Bao Chửng trầm tư một lúc, rồi quyết định: “Triển Chiêu, hãy tập hợp đội ngũ điều tra hiện trường. Ta muốn xem xét kỹ lưỡng các trụ cầu và khu vực xung quanh. Mọi manh mối đều có thể dẫn chúng ta đến kẻ thủ ác. Trưởng làng Trần, hãy cho người giám sát các khu vực xung quanh cây cầu. Ta không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
Trưởng làng Trần gật đầu, nhanh chóng ra lệnh cho dân làng thực hiện theo chỉ dẫn của Bao Chửng. Trong khi đó, Bao Chửng bước lại gần bờ sông, nơi cây cầu từng đứng vững. Ông cúi xuống, nhặt lên một mảnh đá vỡ từ cây cầu, ngắm nghía kỹ lưỡng.
“Người đứng sau chuyện này rất tinh vi,” Bao Chửng lẩm bẩm. “Họ biết rõ kết cấu của cây cầu, và chọn đúng thời điểm để ra tay. Nhưng mục đích của họ là gì?”
Triển Chiêu trở lại với báo cáo ban đầu từ đội điều tra. “Đại nhân, chúng tôi đã tìm thấy những dấu vết bất thường ở các trụ cầu. Có dấu hiệu cho thấy các trụ này đã bị yếu đi từ trước, và có thể đã được châm thêm thuốc nổ để đảm bảo cây cầu sập trong cơn bão.”
Bao Chửng gật đầu, không có gì ngạc nhiên trước kết luận này. “Chúng ta cần tìm hiểu xem ai có động cơ để làm việc này. Những kẻ nào có thể hưởng lợi từ việc cây cầu sập? Hãy bắt đầu điều tra từ những người có mâu thuẫn với dân làng, hoặc có lợi ích liên quan đến đất đai xung quanh khu vực này.”
Triển Chiêu cúi đầu nhận lệnh. “Tôi sẽ bắt đầu ngay lập tức, thưa đại nhân.”
Khi Triển Chiêu rời đi, Bao Chửng tiếp tục đứng bên bờ sông, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống dòng nước đen tối. Trong lòng ông, một cảm giác bất an không ngừng dâng lên. Có điều gì đó rất nguy hiểm đang chờ đợi, và ông biết rằng cuộc điều tra này sẽ không hề dễ dàng. Nhưng với quyết tâm và trí tuệ của mình, Bao Chửng tin rằng sự thật sẽ sớm được phơi bày, dù nó có tăm tối đến đâu.