Bí Ẩn Của Cây Cầu Cổ - Chương 5
Chương 5: Kẻ Tình Nghi Đầu Tiên
Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Bao Chửng đã thức dậy và cùng Triển Chiêu họp bàn về những bước điều tra tiếp theo. Chiếc hộp kim loại chứa mật thư tìm thấy dưới đáy sông đã trở thành manh mối quan trọng nhất của họ lúc này. Bao Chửng biết rằng phải nhanh chóng xác định danh tính kẻ chủ mưu trước khi hắn kịp xoá hết dấu vết.
Triển Chiêu nhanh chóng báo cáo những gì anh và đội điều tra đã thu thập được trong đêm qua. “Đại nhân, từ thông tin thu thập được, tôi đã xác định được một số người có liên quan đến việc xây dựng và bảo trì cây cầu cổ trong thời gian gần đây. Một trong số họ là Vương Khang, một người thợ xây già đã từng làm việc trên cầu cách đây vài năm. Ông ta đã có tranh chấp với chính quyền địa phương về vấn đề tiền bạc và từ đó biến mất khỏi làng.”
Bao Chửng cau mày. “Vương Khang? Người này có thể là một mấu chốt quan trọng. Hắn có động cơ kinh tế, và nếu hắn cảm thấy bị đối xử bất công, có thể hắn đã quyết định trả thù. Hãy tìm hiểu thêm về hắn.”
Triển Chiêu gật đầu. “Tôi đã cho người điều tra về Vương Khang, nhưng dường như hắn không có mặt trong làng thời gian gần đây. Tuy nhiên, một số người dân nhớ lại rằng có một người đàn ông lạ mặt thường xuất hiện quanh khu vực cây cầu vào ban đêm, trước khi cầu sập.”
Bao Chửng ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Đó có thể là Vương Khang. Hắn biết rõ cây cầu, hiểu cấu trúc của nó, và có thể đã lợi dụng cơn bão để che đậy hành động phá hoại của mình.”
“Đại nhân, ngài muốn chúng ta làm gì tiếp theo?” Triển Chiêu hỏi, sẵn sàng nhận lệnh.
“Trước tiên, hãy tìm cách tiếp cận người dân sống gần khu vực cây cầu để hỏi thêm về người đàn ông lạ mặt đó. Ta cần biết liệu hắn có phải là Vương Khang hay không. Đồng thời, hãy kiểm tra kỹ lưỡng khu vực nhà của Vương Khang, nếu có thể, để tìm thêm manh mối.”
Ngay sau đó, Triển Chiêu và một nhóm lính bắt đầu đi điều tra. Họ đến từng nhà dân gần cây cầu để hỏi thăm về người đàn ông lạ mặt. Một số người nhớ lại rằng họ đã nhìn thấy hắn trong vài đêm liền, thường xuất hiện lúc khuya, nhưng không ai biết rõ hắn là ai hay từ đâu đến.
Một cụ già sống gần cây cầu nhớ lại một chi tiết quan trọng. “Ta nhớ rõ là đã thấy hắn đứng bên bờ sông, mắt nhìn chăm chăm vào cây cầu, như đang suy tính điều gì đó. Hắn không phải là người trong làng, và ta chưa từng thấy hắn trước đây.”
Triển Chiêu hỏi thêm: “Cụ có thể miêu tả ngoại hình của người đó không?”
Cụ già cố gắng nhớ lại rồi chậm rãi nói: “Hắn cao lớn, dáng người gầy gò. Đầu đội một chiếc nón rách, và khuôn mặt hắn có vẻ gầy hốc hác, nhưng ánh mắt rất kỳ lạ, sắc bén và lạnh lùng.”
Triển Chiêu ghi nhớ kỹ từng chi tiết. “Cụ có biết hắn đi đâu sau đó không?”
“Không, ta chỉ thấy hắn vài lần rồi không thấy nữa,” cụ già trả lời.
Triển Chiêu cảm ơn cụ già rồi quay lại báo cáo với Bao Chửng. “Đại nhân, có vẻ như người đàn ông lạ mặt đó có thể là Vương Khang. Hắn xuất hiện vào thời điểm trước khi cây cầu sập, và hành động của hắn rất khả nghi.”
Bao Chửng lắng nghe cẩn thận rồi quyết định. “Chúng ta cần tìm gặp Vương Khang. Nếu hắn thực sự có liên quan, hắn sẽ không thể trốn tránh mãi được. Triển Chiêu, hãy cử người truy tìm tung tích của hắn, đồng thời tăng cường giám sát khu vực xung quanh làng. Ta tin rằng hắn vẫn còn quanh quẩn đâu đó, chưa thể đi xa được.”
Triển Chiêu nhận lệnh và lập tức triển khai đội truy tìm. Trong khi đó, Bao Chửng tiếp tục nghiên cứu kỹ những tài liệu tìm được trong chiếc hộp kim loại. Ông biết rằng vụ việc này không chỉ đơn thuần là một hành động trả thù cá nhân, mà còn có thể liên quan đến những âm mưu lớn hơn. Và kẻ đứng sau vụ việc này đã chuẩn bị rất kỹ càng, từ việc làm yếu cấu trúc cây cầu cho đến việc sử dụng bùa chú tà ác để tạo thêm nỗi sợ hãi trong dân làng.
Trưa hôm đó, khi mặt trời vừa lên đến đỉnh, một trong những người lính của Triển Chiêu quay về báo cáo. “Đại nhân, chúng tôi đã phát hiện ra một ngôi nhà nhỏ, nằm sâu trong rừng, nơi được cho là nơi Vương Khang ẩn náu. Tuy nhiên, khi chúng tôi đến, hắn đã biến mất. Chúng tôi chỉ tìm thấy một số vật dụng cá nhân và vài cuốn sổ cũ.”
Bao Chửng đứng dậy, ánh mắt lóe lên quyết tâm. “Chúng ta phải đến đó ngay. Những cuốn sổ cũ có thể chứa những thông tin quan trọng.”
Khi đến ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong rừng, Bao Chửng lập tức cảm nhận được không khí lạnh lẽo và u ám bao trùm nơi này. Ngôi nhà đã cũ nát, và có vẻ như đã lâu không có ai chăm sóc. Tuy nhiên, dấu vết của sự hiện diện gần đây vẫn còn rõ ràng.
Bao Chửng bước vào, mắt ông quét qua khắp căn phòng. Trên bàn, những cuốn sổ cũ nằm lăn lóc, bám đầy bụi. Ông cầm lên một cuốn, lật giở từng trang. Những dòng chữ nguệch ngoạc, được viết bằng tay, kể về cuộc đời của Vương Khang, về những khó khăn mà hắn phải trải qua, và về sự căm phẫn đối với những người đã từng làm hại hắn.
“Đại nhân,” Triển Chiêu nói, khi anh cũng đang lật giở một cuốn sổ khác, “trong này có ghi lại những kế hoạch phá hoại cây cầu, nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Vương Khang còn đề cập đến việc gặp gỡ một người khác, người đã giúp hắn lên kế hoạch và cung cấp thuốc nổ.”
Bao Chửng nhìn sâu vào trang giấy, rồi nói chậm rãi: “Như vậy, Vương Khang không hành động một mình. Hắn đã được ai đó hỗ trợ, và người này có thể là kẻ chủ mưu thật sự. Chúng ta cần tìm ra danh tính của người đó.”
Với những manh mối mới tìm được, cuộc điều tra của Bao Chửng và Triển Chiêu bắt đầu đi vào một ngã rẽ mới, nguy hiểm hơn và phức tạp hơn. Nhưng với lòng quyết tâm và trí tuệ, họ sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày, và công lý được thực thi cho những người đã mất mạng dưới dòng sông đen tối ấy.