Bí Ẩn Của Cây Cầu Cổ - Chương 6
Chương 6: Âm Mưu Đen Tối
Bao Chửng và Triển Chiêu đứng trong căn nhà cũ kỹ của Vương Khang, nơi mà không khí dường như ngột ngạt bởi những bí mật và âm mưu đang dần lộ diện. Những cuốn sổ cũ mà họ vừa tìm thấy đã hé lộ rằng Vương Khang không hành động một mình; có một kẻ khác, có thể là kẻ chủ mưu thực sự, đã đứng sau giật dây mọi chuyện.
Triển Chiêu tiếp tục lật giở từng trang sổ, mắt anh không rời khỏi những dòng chữ ghi lại kế hoạch tỉ mỉ của Vương Khang. “Đại nhân, theo những gì được ghi chép ở đây, kẻ hỗ trợ Vương Khang đã hứa hẹn với hắn một khoản tiền lớn nếu thành công trong việc phá hủy cây cầu. Hắn cũng nói rằng sau khi cây cầu sập, việc mua lại đất đai quanh khu vực này sẽ trở nên dễ dàng hơn, vì người dân sẽ phải bán tháo đất đai với giá rẻ để di dời.”
Bao Chửng gật đầu, mắt ông lóe lên vẻ quyết đoán. “Đúng như ta nghĩ, đây không chỉ là một hành động trả thù cá nhân. Kẻ đứng sau chuyện này có mục đích kinh tế, và có thể hắn còn liên quan đến những người giàu có trong làng, những kẻ đang tìm cách trục lợi từ nỗi đau của người khác.”
Triển Chiêu dừng lại ở một trang sổ đặc biệt, nơi Vương Khang đã ghi lại cuộc gặp gỡ với người đàn ông lạ mặt đó. “Đại nhân, Vương Khang có đề cập đến việc gặp một thương nhân đến từ kinh thành, người đã hứa sẽ mua lại toàn bộ khu đất quanh cây cầu nếu kế hoạch phá hủy thành công.”
Bao Chửng cau mày. “Thương nhân đến từ kinh thành? Điều này có nghĩa là âm mưu này không chỉ giới hạn trong phạm vi làng Thạch Cổ, mà có thể còn liên quan đến những kẻ có quyền lực và tiền bạc ở kinh thành. Chúng ta phải nhanh chóng xác định danh tính của kẻ đó.”
Đúng lúc đó, một trong những người lính của Triển Chiêu bước vào, trên tay cầm một tờ giấy nhăn nhúm mà hắn vừa tìm thấy trong góc căn nhà. “Đại nhân, chúng tôi tìm thấy tờ giấy này dưới sàn nhà. Dường như nó đã bị cố tình giấu đi.”
Bao Chửng cầm lấy tờ giấy, mở ra xem xét. Trên đó là những dòng chữ viết vội vàng, nhưng vẫn có thể đọc được. Tờ giấy chứa những chỉ dẫn chi tiết về cách sử dụng thuốc nổ để phá hủy cây cầu, cùng với một cái tên lạ lẫm: “Ngụy Thương.”
Triển Chiêu nhíu mày. “Ngụy Thương… cái tên này nghe rất quen, nhưng ta không thể nhớ đã nghe ở đâu.”
Bao Chửng chậm rãi nói: “Ngụy Thương là một thương nhân nổi tiếng ở kinh thành, nhưng hắn không chỉ là một thương nhân bình thường. Ta đã từng nghe về hắn trong một số vụ việc mờ ám liên quan đến buôn bán đất đai và tài sản. Hắn là một kẻ gian xảo và đầy tham vọng, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích.”
Triển Chiêu nhìn Bao Chửng, mắt ánh lên sự lo lắng. “Nếu Ngụy Thương thực sự liên quan đến vụ việc này, chúng ta đang đối mặt với một kẻ rất nguy hiểm. Hắn có tiền bạc, quyền lực và quan hệ rộng lớn. Việc điều tra và đối đầu với hắn sẽ không hề dễ dàng.”
Bao Chửng gật đầu, nhưng đôi mắt ông vẫn sắc lạnh với sự quyết tâm. “Đúng vậy, nhưng ta tin rằng công lý sẽ không bao giờ khuất phục trước quyền lực hay tiền bạc. Chúng ta sẽ lật tẩy bộ mặt thật của hắn, và đưa hắn ra ánh sáng.”
Ông quay sang Triển Chiêu. “Chúng ta sẽ cần chuẩn bị kỹ lưỡng. Trước hết, hãy trở về làng Thạch Cổ và báo cáo lại những gì chúng ta đã tìm thấy cho Trưởng làng Trần. Sau đó, ta muốn ngươi lập tức lên đường đến kinh thành để tìm hiểu thêm về Ngụy Thương. Hắn sẽ không dễ dàng bị bắt, nhưng ta tin rằng với trí tuệ và sự nhạy bén của ngươi, chúng ta sẽ sớm có đủ bằng chứng để đưa hắn ra trước công lý.”
Triển Chiêu cúi đầu nhận lệnh, rồi nhanh chóng rời khỏi căn nhà cũ để chuẩn bị lên đường. Trong khi đó, Bao Chửng vẫn đứng lặng một mình, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Ông biết rằng hành trình này sẽ đầy khó khăn và nguy hiểm, nhưng ông cũng biết rằng mình không thể dừng lại. Sự thật đã dần lộ diện, và ông sẽ không ngừng bước cho đến khi kẻ thủ ác phải trả giá.
Trên đường trở về làng, Bao Chửng suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Cây cầu cổ, biểu tượng thiêng liêng của làng Thạch Cổ, đã bị phá hủy bởi lòng tham và mưu đồ của con người. Nhưng cũng chính từ đó, sự thật về những kẻ thủ ác đã bắt đầu lộ diện. Bao Chửng biết rằng, để bảo vệ công lý và bình yên cho dân làng, ông phải dấn thân vào cuộc đối đầu với những thế lực đen tối đang âm mưu trục lợi từ nỗi đau của người khác.
Khi họ trở về làng Thạch Cổ, trời đã xế chiều. Dân làng vẫn đang trong cảnh hoang mang và đau đớn, nhưng khi thấy Bao Chửng trở lại, họ như tìm thấy một niềm hy vọng mới. Trưởng làng Trần vội vã đến chào đón, đôi mắt ông tràn đầy kỳ vọng.
“Bao đại nhân, ngài đã phát hiện ra điều gì mới chưa?”
Bao Chửng gật đầu, rồi kể lại những gì họ đã tìm thấy trong ngôi nhà của Vương Khang. Khi nghe đến cái tên Ngụy Thương, Trưởng làng Trần không khỏi giật mình. “Ngụy Thương? Ta đã nghe đến tên hắn, nhưng không ngờ hắn lại dính líu đến vụ việc này. Hắn thực sự là một kẻ rất nguy hiểm.”
Bao Chửng đáp: “Đúng vậy, và ta tin rằng hắn chính là kẻ đứng sau mọi chuyện. Nhưng chúng ta cần thêm bằng chứng để có thể kết tội hắn. Ta đã cử Triển Chiêu đến kinh thành để điều tra thêm. Trong thời gian đó, ta sẽ ở lại đây để tiếp tục bảo vệ dân làng và đảm bảo rằng không ai có thể lợi dụng tình cảnh này.”
Trưởng làng Trần cúi đầu kính cẩn. “Chúng tôi tin tưởng vào đại nhân. Chỉ có ngài mới có thể mang lại công lý cho dân làng trong lúc khó khăn này.”
Bao Chửng mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng ông, sự quyết tâm càng thêm mạnh mẽ. Ông biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc, và những gì sắp tới có thể còn khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng với trí tuệ, sự nhạy bén, và lòng dũng cảm, ông tin rằng công lý sẽ chiến thắng, và sự thật sẽ được phơi bày.