Bí Ẩn Của Chiếc Mặt Nạ Vàng - Chương 1
Chương 1: Bí ẩn chiếc mặt nạ vàng
Một buổi sáng yên tĩnh trong thành Khai Phong, ánh nắng sớm chiếu qua những tán cây, tạo nên bầu không khí thanh bình và tươi sáng. Tuy nhiên, không khí yên ả nhanh chóng bị phá vỡ khi một nhóm dân làng đang đi săn trong rừng gần thành phát hiện ra điều gì đó đáng sợ.
“Ôi trời! Nhìn kìa!” Một người dân làng hét lên, chỉ tay về phía một thi thể nằm bất động trên mặt đất. Cả nhóm lập tức tiến lại gần. Trên khuôn mặt của người đàn ông chết là một chiếc mặt nạ vàng rực rỡ, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Sự tương phản giữa sắc vàng chói lóa của mặt nạ và vẻ chết chóc của thi thể khiến ai nấy đều rùng mình.
“Mặt nạ… mặt nạ vàng!” Một người khác thì thào, giọng nói lẫn với sự hoảng sợ. “Tại sao lại có thứ này ở đây? Và tại sao hắn lại chết?”
Không ai trong nhóm có câu trả lời. Tin tức về cái chết kỳ lạ nhanh chóng lan rộng, và chỉ trong một thời gian ngắn, nó đã đến tai Bao Chửng, vị quan nổi tiếng với sự thông minh và lòng chính trực của mình.
Trong phủ, Bao Chửng đang xem xét các tài liệu khi một lính canh chạy vào, khuôn mặt đầy lo lắng.
“Thưa đại nhân, có chuyện lạ xảy ra trong rừng gần thành. Một người dân làng vừa phát hiện ra thi thể của một người đàn ông, và trên mặt hắn là một chiếc mặt nạ vàng.”
Bao Chửng ngẩng lên, đôi mắt sáng ngời như nhìn thấu mọi sự. Ông đặt quyển sách xuống bàn, đứng dậy với vẻ nghiêm túc.
“Một chiếc mặt nạ vàng ư? Điều này thật kỳ lạ,” Bao Chửng nói, giọng ông trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sự nghi hoặc. “Dẫn ta đến đó.”
Khi đến hiện trường, Bao Chửng ngay lập tức cảm nhận được sự khác thường. Cảnh tượng trước mắt khiến ông phải dừng lại một lúc để quan sát kỹ lưỡng. Chiếc mặt nạ vàng, với những chi tiết chạm khắc tinh xảo, trông như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng sự hiện diện của nó trên khuôn mặt của một người chết không thể không gây ra sự kinh hãi.
“Ngươi có nhận thấy điều gì lạ không?” Bao Chửng hỏi một người lính đứng gần đó.
“Thưa đại nhân, không có vết thương nào rõ ràng trên cơ thể. Cũng không có dấu hiệu của sự chống cự hay tranh đấu. Hắn có vẻ như đã chết trong yên bình… nhưng chiếc mặt nạ này thật đáng ngờ.”
Bao Chửng gật đầu, tiến lại gần thi thể. Ông cẩn thận kiểm tra chiếc mặt nạ, nhưng không thể tìm thấy dấu vết gì ngoài những họa tiết phức tạp. Tuy nhiên, có một điều khiến ông bận tâm.
“Nó lấp lánh quá,” Bao Chửng nói khẽ, gần như tự nói với chính mình. “Nhưng đây không phải là điều tự nhiên. Nhìn xem, ánh sáng từ mặt nạ này dường như… có gì đó sai.”
Một lính canh khác, vẻ mặt lo lắng, lên tiếng. “Thưa đại nhân, có lẽ chiếc mặt nạ này bị nguyền rủa. Dân làng đang đồn đại về nó… Họ nói rằng ai chạm vào sẽ gặp bất hạnh.”
“Nguyền rủa ư?” Bao Chửng khẽ nhíu mày. “Ta không tin vào những lời đồn thổi. Tuy nhiên, chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào. Mang thi thể này về phủ, ta muốn kiểm tra kỹ hơn.”
Khi lệnh được ban ra, một nhóm lính canh nhanh chóng mang thi thể về phủ Bao Chửng. Bao Chửng vẫn đứng lại một mình bên hiện trường, suy nghĩ sâu xa. Ông biết rằng vụ án này không đơn giản, và chiếc mặt nạ vàng kia chắc chắn đang che giấu một bí ẩn đen tối. Những câu hỏi xoay quanh trong đầu ông, nhưng chưa có câu trả lời.
“Chiếc mặt nạ vàng này… có thể là chìa khóa mở ra một âm mưu lớn,” Bao Chửng thì thầm, ánh mắt rực sáng như đang nhìn thấu mọi sự. “Ta sẽ tìm ra sự thật.”