Bí Ẩn Của Chiếc Mặt Nạ Vàng - Chương 5
Chương 5: Đối đầu với pháp sư
Khi màn đêm buông xuống, Bao Chửng và Công Tôn Sách vẫn miệt mài làm việc trong thư phòng. Những ghi chép, báo cáo, và lời khai từ các nhân chứng được xếp chồng lên nhau, nhưng mọi thứ vẫn chưa đưa ra được một lời giải thích thỏa đáng cho những cái chết bí ẩn liên quan đến chiếc mặt nạ vàng.
Công Tôn Sách, sau khi kiểm tra xong một loạt tài liệu, chợt ngẩng lên và nói, “Đại nhân, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì chúng ta đã điều tra. Có một chi tiết trong truyền thuyết về chiếc mặt nạ vàng mà tôi không thể nào quên. Đó là sự xuất hiện của một pháp sư quyền năng, người đã tạo ra chiếc mặt nạ.”
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt ông sắc bén như đang cố nhìn thấu qua mọi bức màn bí mật. “Ngươi nghĩ rằng pháp sư đó, hoặc một người thừa kế những bí thuật của hắn, có thể là người đứng sau những cái chết này?”
“Không chỉ là suy nghĩ, mà là khả năng rất lớn, thưa đại nhân,” Công Tôn Sách đáp. “Nếu lời nguyền thực sự tồn tại, thì chỉ có một pháp sư mới có thể khơi dậy và điều khiển nó. Chúng ta cần phải tìm ra kẻ đó trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.”
Bao Chửng im lặng một lúc, suy tính kỹ lưỡng. Ông hiểu rằng việc đối đầu với một pháp sư không giống như những vụ án bình thường khác. Đây là cuộc chiến với những thế lực vô hình, nơi mà sự mưu lược và sức mạnh tinh thần đóng vai trò quan trọng hơn cả.
“Ta đã nghe về một pháp sư nổi tiếng trong vùng, người được coi là một trong những người có hiểu biết sâu rộng về những bí thuật cổ xưa,” Bao Chửng nói. “Ông ta đã sống ẩn dật nhiều năm nay, nhưng nếu ai đó có thể giúp chúng ta giải mã bí mật của chiếc mặt nạ, thì chỉ có thể là ông ta.”
“Đại nhân, có lẽ ngài đang nhắc đến Từ Trường Thanh, một pháp sư lừng danh đã lui về ẩn cư trong núi. Có tin đồn rằng ông ta từng học tập những bí thuật cổ xưa từ các tông phái bị thất truyền,” Công Tôn Sách tiếp lời. “Nhưng chúng ta có thể thuyết phục ông ta giúp đỡ không?”
“Chỉ có một cách để biết,” Bao Chửng nói quyết đoán. “Chúng ta sẽ lên đường vào sáng mai. Nếu Từ Trường Thanh có thể giúp chúng ta, ta tin rằng ông ta sẽ làm thế.”
Sáng hôm sau, Bao Chửng và Công Tôn Sách bắt đầu cuộc hành trình đến ngọn núi nơi Từ Trường Thanh sinh sống. Con đường dẫn lên núi gập ghềnh và khó khăn, nhưng cả hai đều kiên quyết vượt qua. Khi họ đến gần đỉnh núi, một ngôi nhà nhỏ, đơn sơ xuất hiện giữa rừng cây rậm rạp.
“Đó chính là nơi ông ta ở,” Công Tôn Sách nói, giọng đầy hi vọng.
Bao Chửng gật đầu, tiến lên phía trước và gõ cửa. Một lúc sau, cánh cửa mở ra, và một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc trắng và đôi mắt sáng, sắc sảo xuất hiện.
“Các ngươi là ai? Tại sao lại tìm đến ta?” ông ta hỏi, giọng nói trầm tĩnh nhưng mang theo vẻ uy nghiêm.
“Ta là Bao Chửng, quan phủ Khai Phong, và đây là trợ lý của ta, Công Tôn Sách. Chúng ta đến đây vì một việc vô cùng hệ trọng,” Bao Chửng đáp, ánh mắt không hề rời khỏi người đối diện.
Từ Trường Thanh nhìn cả hai một lúc lâu, như thể đang xem xét tâm can của họ, rồi ông ta khẽ gật đầu. “Vào đi. Ta đã nghe danh các ngươi từ lâu. Nếu các ngươi đến đây, hẳn là chuyện liên quan đến pháp thuật.”
Khi cả ba ngồi xuống trong căn phòng nhỏ, Bao Chửng trình bày ngắn gọn về những gì đã xảy ra liên quan đến chiếc mặt nạ vàng và những cái chết bí ẩn.
“Chiếc mặt nạ vàng… lời nguyền… ta hiểu rồi,” Từ Trường Thanh thì thầm sau khi nghe xong câu chuyện. “Chiếc mặt nạ mà các ngươi đang điều tra có lẽ chính là một trong những tác phẩm nguyền rủa của pháp sư Hoàng Đế Hậu Đường. Hắn đã sử dụng những bí thuật tà ác để tạo ra nó, với mục đích giữ vững quyền lực. Nhưng sau khi chết, những lời nguyền của hắn vẫn còn tồn tại, và bây giờ có kẻ nào đó đang cố gắng khơi dậy chúng.”
“Vậy làm sao chúng ta có thể ngăn chặn lời nguyền này?” Công Tôn Sách hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Có hai cách để đối phó với lời nguyền,” Từ Trường Thanh nói, ánh mắt ông ta sâu lắng. “Một là tiêu hủy hoàn toàn chiếc mặt nạ, nhưng điều này rất nguy hiểm vì có thể làm giải phóng toàn bộ tà khí bên trong nó. Cách thứ hai là phong ấn nó mãi mãi, để nó không còn gây ra tác hại nào nữa. Tuy nhiên, để làm được điều đó, các ngươi cần phải có một thanh kiếm đặc biệt, thanh kiếm đã từng được dùng để chống lại tà thuật này từ thời cổ đại.”
“Thanh kiếm đó ở đâu?” Bao Chửng hỏi, quyết tâm trong giọng nói của ông.
“Thanh kiếm đó hiện đang nằm trong một ngôi đền cổ, sâu trong dãy núi phía tây. Nhưng hãy cẩn thận, nơi đó đầy rẫy nguy hiểm và những kẻ bảo vệ bí mật cổ xưa,” Từ Trường Thanh cảnh báo. “Nếu các ngươi quyết tâm phong ấn lời nguyền, hãy chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với những thử thách lớn nhất.”
Bao Chửng và Công Tôn Sách trao đổi ánh nhìn, cả hai đều hiểu rằng cuộc hành trình này sẽ đầy hiểm nguy. Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác. Nếu không thể ngăn chặn lời nguyền của chiếc mặt nạ vàng, thì còn nhiều sinh mạng nữa sẽ bị mất.
“Chúng ta sẽ lên đường ngay,” Bao Chửng nói với quyết tâm không lay chuyển. “Cảm ơn ngươi, Từ Trường Thanh. Chúng ta sẽ quay lại với thanh kiếm và tiêu diệt lời nguyền này một lần và mãi mãi.”
Từ Trường Thanh gật đầu, ánh mắt ông ta trầm tư nhưng cũng đầy sự tôn trọng. “Chúc các ngươi may mắn. Đường đi sẽ không dễ dàng, nhưng ta tin rằng các ngươi có thể vượt qua.”
Với lời tạm biệt từ Từ Trường Thanh, Bao Chửng và Công Tôn Sách quay trở lại con đường mòn, hướng về phía tây, sẵn sàng đối mặt với những thử thách đang chờ đợi. Họ biết rằng cuộc hành trình này sẽ thay đổi tất cả, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để chấm dứt bóng đen của chiếc mặt nạ vàng mãi mãi.