Bí Ẩn Của Chiếc Nhẫn Bạc - Chương 4
Chương 4: Những kẻ có động cơ
Khu chợ Tây lúc sáng sớm là một nơi nhộn nhịp với hàng trăm người bán buôn, tiếng rao hàng hòa lẫn tiếng cười nói, tạo nên một bầu không khí sôi động. Lâm hòa mình vào dòng người đông đúc, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của Lưu Quang, người con trai duy nhất còn sống sót của gia đình họ Lưu.
“Lưu Quang, nếu ông ấy thực sự là chìa khóa để giải mã bí ẩn này, mình phải tìm ra ông ấy trước khi quá muộn,” Lâm tự nhủ, cố gắng dập tắt cảm giác bất an trong lòng.
Sau một lúc tìm kiếm, Lâm bước vào một quầy hàng nhỏ bán các vật dụng cổ xưa. Chủ quầy là một người đàn ông lớn tuổi, tóc đã bạc phơ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và tinh tường. Lâm tiếp cận ông ta, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát.
“Xin chào, ta đang tìm một người tên Lưu Quang. Ông có biết người này không?”
Người đàn ông ngước mắt lên nhìn Lâm, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. “Lưu Quang? Tại sao ngươi lại tìm hắn? Hắn đã từ bỏ mọi thứ, không còn liên quan đến ai nữa.”
“Ta cần gặp ông ấy để giải quyết một chuyện quan trọng,” Lâm đáp, đôi mắt kiên định.
Người đàn ông nhìn Lâm một lúc lâu, rồi khẽ thở dài. “Lưu Quang là một người tốt, nhưng hắn đã trải qua nhiều bi kịch. Gia đình hắn bị sát hại, của cải bị cướp đi, và hắn đã chọn cách sống ẩn dật. Ta không biết hiện giờ hắn ở đâu, nhưng thường thì hắn đến đây vào buổi sáng để mua một ít vật dụng.”
Lâm cảm thấy một tia hy vọng lóe lên. “Vậy có lẽ ta sẽ đợi ở đây một lúc, hy vọng sẽ gặp được ông ấy.”
Người đàn ông gật đầu, tiếp tục công việc của mình. Lâm đứng một bên, mắt không rời khỏi đám đông, sẵn sàng phản ứng ngay khi thấy bóng dáng của Lưu Quang. Chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng anh cũng thấy một người đàn ông cao lớn, mặc trang phục đơn giản, bước vào quầy hàng.
“Lưu Quang,” Lâm thầm nghĩ, nhận ra ông ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lưu Quang không để ý đến Lâm, chỉ chăm chú chọn mua một số vật dụng nhỏ. Khi ông ta chuẩn bị rời đi, Lâm nhanh chóng tiến tới và lên tiếng.
“Lưu Quang, xin đợi một chút.”
Lưu Quang quay lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ cảnh giác. “Ngươi là ai? Tại sao lại biết tên ta?”
“Ta là Lâm, một thám tử đến từ rất xa,” Lâm đáp, giọng điềm tĩnh. “Ta đến đây để điều tra một vụ án liên quan đến chiếc nhẫn bạc của gia đình ông.”
Nghe đến chiếc nhẫn bạc, Lưu Quang khựng lại, ánh mắt sắc lẹm nhìn Lâm. “Ngươi nói gì? Chiếc nhẫn bạc ư? Nó đã mất từ lâu rồi. Tại sao ngươi lại nhắc đến nó?”
“Chiếc nhẫn đã xuất hiện lại,” Lâm nói tiếp. “Và nó có liên quan đến một vụ án mạng. Ta cần biết tất cả những gì ông biết về nó, để có thể minh oan cho một người vô tội.”
Lưu Quang nhìn Lâm một lúc lâu, rồi ra hiệu cho anh theo ông ra khỏi khu chợ. Họ đi đến một con ngõ hẻo lánh, nơi không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Khi đã chắc chắn rằng không có ai theo dõi, Lưu Quang mới bắt đầu nói.
“Gia đình ta đã bị hủy hoại vì chiếc nhẫn đó,” ông ta nói, giọng đầy đau khổ. “Nó được truyền từ đời này sang đời khác trong gia tộc, nhưng không ai biết được rằng nó mang lại bao nhiêu tai họa. Chiếc nhẫn không chỉ là một biểu tượng của quyền lực, mà nó còn chứa đựng một bí mật mà nhiều người sẵn sàng giết người để có được.”
“Bí mật đó là gì?” Lâm hỏi, mắt không rời khỏi Lưu Quang.
“Là một kho báu khổng lồ,” Lưu Quang trả lời, ánh mắt trở nên xa xăm. “Cha ta từng nói rằng kho báu đó có thể thay đổi cả một triều đại, nhưng nó cũng mang đến nhiều đau thương. Nhiều người đã chết để bảo vệ hoặc chiếm đoạt nó.”
“Kẻ nào đã sát hại gia đình ông?” Lâm hỏi tiếp, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Lưu Quang im lặng một lúc lâu, rồi khẽ đáp, “Ta không biết chính xác, nhưng ta có lý do để tin rằng một trong những người muốn chiếm đoạt chiếc nhẫn đã ra tay. Có nhiều kẻ thù trong bóng tối, và không ai dám lộ diện.”
Lâm cảm nhận được sự nguy hiểm bao quanh vụ án này, nhưng anh cũng biết rằng việc tìm ra kẻ đứng sau là cách duy nhất để giải quyết mọi chuyện. “Ông có biết ai có động cơ mạnh mẽ nhất để chiếm đoạt chiếc nhẫn không?”
Lưu Quang nhìn Lâm, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng. “Có một người, nhưng hắn rất nguy hiểm. Hắn là một quan chức cao cấp trong triều đình, và hắn sẽ không dừng lại trước bất cứ điều gì để đạt được mục đích. Nếu ngươi quyết định đối đầu với hắn, hãy cẩn thận.”
“Ta đã từng đối mặt với nhiều nguy hiểm, nhưng ta không sợ,” Lâm nói chắc chắn. “Ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau tất cả, dù hắn là ai.”
Lưu Quang nhìn Lâm một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. “Nếu ngươi thật sự muốn điều tra, hãy cẩn thận. Hắn là một kẻ rất quyền lực và nguy hiểm.”
Lâm cảm ơn Lưu Quang và rời khỏi con ngõ. Trong lòng anh, quyết tâm truy tìm sự thật càng lớn hơn. Kẻ đứng sau vụ án này có thể rất nguy hiểm, nhưng với sự kiên định của mình, Lâm tin rằng anh sẽ tìm ra cách giải quyết và trả lại công lý cho người vô tội.
Bước ra khỏi con ngõ, Lâm biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai. Nhưng với bản lĩnh và trí tuệ của một thám tử, anh sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, để tìm ra sự thật ẩn giấu đằng sau chiếc nhẫn bạc và vụ án mạng này.