Bí Ẩn Của Chiếc Nhẫn Bạc - Chương 5
Chương 5: Bẫy trong cung điện
Sau khi nhận được thông tin từ Lưu Quang, Lâm biết rằng thời gian không còn nhiều. Người mà anh cần đối mặt là một quan chức cao cấp trong triều đình, kẻ có đủ quyền lực để che giấu mọi tội ác và khiến cho bất kỳ ai cũng phải khiếp sợ. Đối đầu với một kẻ như vậy, Lâm hiểu rằng anh phải thật cẩn trọng, từng bước đi đều phải được tính toán kỹ lưỡng.
Lâm quyết định đến cung điện để tìm hiểu thêm về vị quan chức này. Với thân phận là một người lạ trong thành Trường An, anh phải nhập vai một cách khéo léo để không bị lộ thân phận. Anh chọn cách tiếp cận một quan chức nhỏ trong triều, một người vốn nổi tiếng với tính tình hám lợi và thích khoe khoang.
Trong một buổi yến tiệc nhỏ dành cho các quan lại trong triều, Lâm xuất hiện với tư cách là một thương nhân giàu có đến từ vùng khác. Anh biết rằng vị quan chức mà anh tìm kiếm sẽ có mặt tại buổi yến này, và đây là cơ hội tốt nhất để tiếp cận hắn.
Buổi tiệc diễn ra trong một khu vườn sang trọng, ánh đèn lồng tỏa sáng khắp nơi, phản chiếu lên những bộ trang phục lộng lẫy của các quan lại và tiểu thư trong triều. Lâm lặng lẽ bước vào, mắt anh không ngừng quan sát xung quanh, cố gắng nhận diện vị quan chức mà Lưu Quang đã cảnh báo.
“Ngài là vị thương nhân đến từ vùng nào?” Một giọng nói vang lên từ phía sau Lâm. Anh quay lại, nhận ra đó là một quan viên trung niên, dáng vẻ lương thiện nhưng ánh mắt đầy mưu mô.
“Ta đến từ phía nam, nơi có những mỏ bạc phong phú,” Lâm đáp, nở một nụ cười tự nhiên. “Ta đến Trường An lần này với hy vọng mở rộng giao thương, và nghe nói rằng nơi đây có nhiều vị quan lớn trong triều. Ta mong có cơ hội được giao lưu và học hỏi.”
Quan viên mỉm cười, ánh mắt lộ rõ sự tham lam khi nghe nhắc đến mỏ bạc. “Ngài thật sự là một người tài giỏi. Nếu ngài muốn kết giao, thì ta đây sẵn sàng giới thiệu ngài với một số người quan trọng.”
“Ta rất cảm kích sự giúp đỡ của ngài,” Lâm nói, tay cầm chén rượu, nhưng ánh mắt vẫn đang tìm kiếm kẻ mà anh cần đối mặt.
Chẳng mấy chốc, Lâm được dẫn đến một góc của khu vườn, nơi một nhóm quan lại đang tụ họp. Trong số đó, anh nhanh chóng nhận ra kẻ mà mình cần tiếp cận—một người đàn ông trung niên, mặc áo quan cao cấp, đôi mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng đến rợn người. Đây chính là Tào Thượng, kẻ mà Lưu Quang đã nhắc đến.
“Ngài Tào, đây là một vị thương nhân đến từ phía nam, rất muốn kết giao với các vị quan trong triều,” quan viên giới thiệu Lâm với Tào Thượng, nụ cười vẫn nở trên môi.
Tào Thượng nhìn Lâm, ánh mắt dò xét. “Ngài thương nhân, ngài đến từ phía nam sao? Nơi đó nổi tiếng với những mỏ bạc, ta không ngạc nhiên khi ngài đến Trường An để tìm kiếm cơ hội.”
Lâm giữ bình tĩnh, đáp lại với một nụ cười. “Đúng vậy, thưa ngài Tào. Ta đã nghe danh ngài từ lâu, biết rằng ngài là một người rất am hiểu về thương mại và chính sự. Được gặp ngài hôm nay là một vinh dự lớn.”
Tào Thượng cười khẽ, nhưng nụ cười không chạm tới đôi mắt lạnh lùng của hắn. “Ngài quá lời rồi. Nhưng nếu ngài có thứ gì đáng để ta quan tâm, có lẽ chúng ta có thể thảo luận.”
Lâm cảm thấy sự nguy hiểm từ người đàn ông này, nhưng anh không lùi bước. Anh biết mình phải đặt bẫy, phải làm sao để Tào Thượng lộ ra sơ hở, hoặc ít nhất là khiến hắn cảm thấy bị đe dọa.
“Thật ra,” Lâm nói chậm rãi, “ta có nghe một câu chuyện thú vị về một kho báu được giấu kín, liên quan đến một chiếc nhẫn bạc cổ xưa. Không biết ngài có từng nghe qua?”
Đôi mắt của Tào Thượng lóe lên trong chốc lát, nhưng ngay lập tức hắn lấy lại vẻ bình tĩnh. “Kho báu? Chiếc nhẫn bạc? Ta chưa từng nghe qua chuyện này. Nhưng nếu có, chắc chắn đó chỉ là những lời đồn đại vô căn cứ.”
“Đúng vậy, chỉ là lời đồn đại thôi,” Lâm đáp, nhưng giọng anh vẫn cố tình nhấn mạnh vào chữ “đồn đại,” khiến cho không khí giữa họ trở nên căng thẳng hơn.
Tào Thượng nhìn Lâm một cách nghiêm túc, dường như đang cân nhắc điều gì đó. “Ngài thương nhân, có vẻ ngài là người thích những câu chuyện kỳ bí. Nhưng hãy nhớ rằng, đôi khi, những bí mật không nên bị khám phá quá sâu. Nếu không, người khám phá có thể gặp phải những điều không mong muốn.”
Lâm nhận ra lời cảnh cáo ngầm trong câu nói của Tào Thượng, nhưng anh vẫn giữ vững tâm lý. “Ta hiểu ý ngài, ngài Tào. Ta chỉ là một thương nhân, không dám mạo hiểm vào những chuyện vượt ngoài tầm tay.”
Tào Thượng gật đầu, nhưng anh biết rằng hắn đã bắt đầu nghi ngờ. “Tốt, rất tốt. Hãy cứ là một thương nhân giỏi, và không cần phải quan tâm đến những chuyện ngoài thương mại. Ta chắc chắn rằng ngài sẽ thành công.”
Buổi yến tiệc tiếp tục, nhưng Lâm biết rằng anh đã đạt được mục tiêu. Anh đã khiến Tào Thượng chú ý, và quan trọng hơn, hắn đã lộ ra sự lo lắng của mình. Nhưng Lâm cũng nhận thức rõ rằng mình đang bước vào một trò chơi nguy hiểm, nơi mà mỗi bước đi đều có thể là một cái bẫy chết người.
Sau buổi tiệc, Lâm rời khỏi cung điện, trong đầu sắp xếp lại những gì đã xảy ra. Anh cần phải hành động nhanh chóng trước khi Tào Thượng kịp nhận ra âm mưu của mình. Kẻ này có thể là chìa khóa để giải quyết toàn bộ vụ án, nhưng đồng thời cũng là một mối nguy hiểm lớn mà Lâm phải đối mặt.
“Chiếc nhẫn bạc và bí mật về kho báu… Tào Thượng chắc chắn biết nhiều hơn những gì hắn tiết lộ,” Lâm tự nhủ khi bước qua cánh cổng lớn của cung điện. “Giờ đây, ta cần tìm ra bằng chứng để lật đổ hắn. Thời gian không còn nhiều.”
Với quyết tâm đó, Lâm bắt đầu kế hoạch tiếp theo, chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng với kẻ thù nguy hiểm nhất mà anh từng gặp.