Bí Ẩn Của Chiếc Nhẫn Bạc - Chương 6
Chương 6: Màn đêm của sự thật
Đêm buông xuống Trường An, mang theo sự tĩnh lặng kỳ lạ. Trong khi thành phố ngủ yên, thám tử Lâm lại thức trắng đêm, đầu óc không ngừng suy tính kế hoạch tiếp theo. Cuộc chạm trán với Tào Thượng tại yến tiệc đã cho anh biết rằng tên quan chức này có liên quan mật thiết đến chiếc nhẫn bạc và kho báu ẩn giấu. Nhưng để lật đổ hắn, Lâm cần có bằng chứng xác thực và mạnh mẽ hơn.
Lâm quyết định trở lại nơi duy nhất mà anh biết có thể chứa đựng manh mối tiếp theo: ngôi nhà bỏ hoang bên ngoài kinh thành, nơi mà Lưu Quang đã từng nhắc đến trong cuộc trò chuyện trước đó. Theo lời kể của Lưu Quang, ngôi nhà này từng thuộc về gia đình họ Lưu trước khi nó bị bỏ hoang sau thảm kịch bi thảm. Giờ đây, nó có thể là nơi cất giấu những bí mật quan trọng mà Tào Thượng và đồng bọn không muốn ai phát hiện.
Bóng đêm phủ kín con đường dẫn đến ngôi nhà. Lâm bước đi trong sự im lặng, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh và tiếng lá xào xạc trong gió. Khi đến gần ngôi nhà, anh cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo bao trùm, khiến cho bất kỳ ai cũng phải rùng mình.
Ngôi nhà hiện ra trong bóng tối, cũ kỹ và đầy vẻ u ám. Những cánh cửa sổ mục nát, những bức tường loang lổ và mái nhà đổ nát khiến nơi này trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Nhưng Lâm không hề do dự, anh bước đến cánh cửa chính, tay nắm chặt thanh kiếm ngắn giấu trong áo.
Cánh cửa kêu kèn kẹt khi Lâm đẩy nó mở ra, tiếng động vang lên trong không gian tĩnh mịch. Bên trong ngôi nhà, mọi thứ đều phủ đầy bụi, và mùi ẩm mốc tràn ngập trong không khí. Lâm thắp một ngọn đèn dầu mà anh mang theo, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên những bức tường lạnh lẽo và đầy dấu vết thời gian.
“Lưu Quang nói rằng trong nhà này có một căn phòng bí mật,” Lâm lẩm bẩm, mắt quét qua từng góc nhà.
Anh bước chậm rãi qua từng phòng, tìm kiếm dấu hiệu của căn phòng ẩn giấu. Sau một lúc tìm kiếm, Lâm dừng lại trước một bức tường phía sau phòng khách. Cảm giác của anh mách bảo rằng đây không phải là một bức tường bình thường.
Lâm gõ nhẹ lên tường, nghe âm thanh rỗng bên trong. Anh tiếp tục dò tìm xung quanh và cuối cùng phát hiện ra một chỗ lõm nhỏ trên tường, dường như là một cơ chế mở cửa bí mật. Với một động tác khéo léo, anh nhấn vào chỗ lõm, và cả bức tường từ từ mở ra, để lộ một lối đi nhỏ dẫn xuống dưới lòng đất.
“Hóa ra là ở đây,” Lâm tự nhủ, cẩn thận bước vào lối đi.
Lối đi dẫn xuống một căn phòng ngầm tối tăm. Khi bước vào, Lâm thắp sáng căn phòng bằng ngọn đèn dầu của mình. Ánh sáng chiếu rọi những kệ sách phủ đầy bụi, những cuốn sách cổ xưa và những cuộn giấy ố vàng. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Lâm nhất là một chiếc rương lớn nằm ở giữa phòng.
Lâm tiến đến gần chiếc rương, cảm nhận được sự hồi hộp khi tay anh chạm vào khóa rương. Khi mở nắp rương, bên trong là những tài liệu cổ xưa, các bản đồ, và đặc biệt là một cuốn sổ tay được viết tay.
Lâm cẩn thận lật từng trang của cuốn sổ tay, mắt anh chăm chú vào những dòng chữ viết cẩn thận. Đó là những ghi chép của cha Lưu Quang, người đứng đầu gia đình họ Lưu trước khi thảm kịch xảy ra. Trong cuốn sổ, Lâm phát hiện ra những bí mật mà chỉ có người trong gia đình họ Lưu mới biết.
“Chiếc nhẫn bạc thực sự là chìa khóa dẫn đến kho báu, nhưng không phải ai cũng có thể giải mã được nó,” Lâm đọc thầm. “Bí mật nằm ở một loạt các ký tự khắc bên trong nhẫn, chỉ những người nắm giữ cuốn sổ này mới có thể hiểu được.”
Lâm tiếp tục lật trang, và rồi anh dừng lại khi phát hiện một bản ghi chép quan trọng: tên của những kẻ thù từng tìm cách chiếm đoạt chiếc nhẫn. Trong số đó, cái tên “Tào Thượng” hiện ra rõ ràng, cùng với những hành động tàn nhẫn mà hắn đã gây ra để có được quyền lực và kiểm soát kho báu.
“Đây chính là bằng chứng mình cần,” Lâm nghĩ, mắt ánh lên sự quyết tâm. “Tào Thượng đã từng giết hại nhiều người, và giờ đây hắn muốn chiếm đoạt chiếc nhẫn để hoàn tất kế hoạch.”
Nhưng ngay khi Lâm chuẩn bị đóng cuốn sổ lại, anh nghe thấy tiếng động nhẹ bên ngoài lối đi. Lòng anh thắt lại, Lâm tắt ngọn đèn dầu, nấp vào một góc tối của căn phòng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng rõ ràng vang lên. Lâm nhận ra rằng anh đã bị phát hiện, và kẻ địch đang đến gần. Anh nắm chặt thanh kiếm ngắn trong tay, sẵn sàng cho cuộc chiến trong bóng tối.
Một bóng người lặng lẽ bước vào phòng, tay cầm một ngọn đèn dầu nhỏ. Khi ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của kẻ địch, Lâm nhận ra đó chính là một trong những tay sai trung thành của Tào Thượng, một sát thủ khét tiếng trong giang hồ.
“Ngươi nghĩ mình có thể trốn thoát sao?” Tên sát thủ thì thầm, đôi mắt lạnh lùng quét qua căn phòng.
Lâm biết rằng không thể lộ diện ngay lúc này. Anh phải tìm cách ra khỏi đây mà không để lộ thân phận, hoặc ít nhất là phải tiêu diệt tên sát thủ trước khi hắn kịp báo tin cho Tào Thượng.
Tên sát thủ tiến gần hơn đến chiếc rương, và ngay khi hắn cúi xuống để kiểm tra, Lâm nhanh như chớp lao ra, dùng thanh kiếm đâm thẳng vào hắn. Một tiếng kêu nhỏ vang lên trong đêm tối, và tên sát thủ gục ngã trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Lâm thở ra nhẹ nhõm, nhưng anh biết rằng mình không còn nhiều thời gian. Anh nhanh chóng lấy cuốn sổ tay và các tài liệu quan trọng khác, rồi rời khỏi căn phòng ngầm. Khi bước ra khỏi ngôi nhà bỏ hoang, Lâm biết rằng cuộc đối đầu với Tào Thượng đã gần kề.
“Giờ đây, ta có đủ bằng chứng để lật đổ ngươi, Tào Thượng,” Lâm thầm nhủ khi bước vào bóng đêm. “Nhưng ta cũng biết rằng ngươi sẽ không để ta yên. Cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.”