Bí Ẩn Của Chiếc Nhẫn Bạc - Chương 7
Chương 7: Cuộc đào tẩu và cuộc chiến cuối cùng
Bầu trời Trường An vẫn còn chìm trong bóng tối khi Lâm nhanh chóng di chuyển qua các con ngõ hẹp, rời khỏi ngôi nhà bỏ hoang. Trong tay anh, cuốn sổ tay và những tài liệu quan trọng mà anh tìm được là bằng chứng không thể chối cãi để lật đổ Tào Thượng. Nhưng anh biết rằng thời gian không đứng về phía mình. Tào Thượng chắc chắn sẽ không ngồi yên khi biết rằng bí mật của hắn đang nằm trong tay Lâm.
“Phải đưa được những bằng chứng này đến tay Hoàng đế hoặc ít nhất là một người trong triều đình có thể tin tưởng được,” Lâm tự nhủ khi anh di chuyển nhanh chóng qua các con phố.
Nhưng anh không kịp suy nghĩ thêm, vì ngay khi đến gần con phố chính, một nhóm người mặc trang phục đen xuất hiện từ bóng tối. Chúng là những tay sát thủ của Tào Thượng, được cử đến để chặn đường và tiêu diệt Lâm.
“Chúng biết ta đã có được gì,” Lâm nghĩ, tay siết chặt thanh kiếm ngắn. Anh biết rằng không thể tránh khỏi cuộc đối đầu này.
Nhóm sát thủ lao tới không chút do dự, vung kiếm tấn công Lâm từ nhiều phía. Lâm nhanh chóng phản ứng, dùng kiếm ngắn đỡ và chặn những đòn tấn công. Anh xoay người, lách qua những lưỡi kiếm sắc bén, đồng thời tìm cách tấn công vào điểm yếu của đối phương.
Cuộc chiến diễn ra trong bóng tối, với những âm thanh kim loại va chạm vang lên liên hồi. Dù là một thám tử, nhưng Lâm cũng được huấn luyện võ nghệ tinh thông, điều này giúp anh giữ được thế cân bằng dù bị tấn công bởi nhiều kẻ địch cùng lúc. Một sát thủ tiến đến từ phía sau, nhưng Lâm nhanh như chớp quay người, đâm thẳng kiếm vào ngực hắn. Một kẻ khác lao tới từ bên trái, Lâm né sang một bên rồi phản đòn bằng một nhát kiếm sắc gọn.
Nhưng càng đánh, Lâm càng nhận ra rằng số lượng sát thủ không ngừng tăng lên. Chúng xuất hiện từ những ngõ nhỏ, từ bóng tối, như thể không bao giờ dừng lại. Anh biết rằng mình không thể tiếp tục chiến đấu như thế này mãi. Phải tìm cách thoát khỏi vòng vây.
Lâm liếc nhìn quanh, và ngay lập tức nhận ra một ngõ nhỏ dẫn ra phía ngoài thành. Không do dự, anh xoay người, lao thẳng vào ngõ hẹp, dùng tốc độ để tạo khoảng cách với bọn sát thủ. Chúng đuổi theo, nhưng con ngõ nhỏ và quanh co khiến chúng khó lòng theo kịp anh.
Lâm lao ra khỏi thành Trường An, không dừng lại cho đến khi thấy mình đã cách xa được thành phố. Anh đứng lại, thở dốc, mồ hôi thấm đẫm trên trán. Những vết cắt nhỏ từ cuộc chiến bắt đầu rỉ máu, nhưng anh không để ý, vì điều quan trọng hơn là anh đã thoát khỏi bọn sát thủ và vẫn giữ được bằng chứng.
“Nhưng mình không thể trốn mãi,” Lâm thầm nghĩ, cảm nhận được sự nguy hiểm vẫn đang bám theo. “Tào Thượng chắc chắn sẽ huy động toàn bộ lực lượng để truy lùng mình. Mình cần phải đưa bằng chứng này ra ánh sáng càng sớm càng tốt.”
Không còn lựa chọn nào khác, Lâm quyết định tìm đến người duy nhất mà anh tin tưởng trong triều đình—Tướng quân Đỗ Khang, một người nổi tiếng với lòng trung thành và chính trực. Đỗ Khang từng được Lâm giúp đỡ trong một vụ án trước đây, và Lâm tin rằng ông sẽ đứng về phía công lý.
Sáng hôm sau, Lâm tiếp cận tư dinh của Tướng quân Đỗ Khang, nơi được canh gác cẩn mật. Khi lính canh nhận ra Lâm, họ lập tức dẫn anh vào bên trong. Đỗ Khang, một người đàn ông trung niên, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ấm áp, bước ra đón anh.
“Lâm, ngươi đến đây vào giờ này, chắc chắn có chuyện quan trọng,” Đỗ Khang nói, ánh mắt lộ vẻ lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi và những vết thương trên người Lâm.
“Đúng vậy, Tướng quân,” Lâm đáp, giọng nghiêm túc. “Ta đến đây để cầu cứu. Ta đã phát hiện ra một âm mưu lớn, và kẻ đứng sau chính là Tào Thượng. Hắn đang âm mưu chiếm đoạt một kho báu cổ và đã giết hại nhiều người để che giấu tội ác của mình. Đây là bằng chứng.”
Lâm đưa cuốn sổ tay và các tài liệu mà anh tìm được cho Đỗ Khang. Tướng quân lật qua từng trang, mắt ông dần dần tối sầm lại khi đọc những chi tiết kinh hoàng về những gì Tào Thượng đã làm.
“Không ngờ rằng hắn lại là kẻ gian xảo đến vậy,” Đỗ Khang nói, giọng đầy căm phẫn. “Ngươi đã làm rất tốt, Lâm. Chúng ta phải đưa những bằng chứng này ra ánh sáng, nhưng cần phải hành động thận trọng. Tào Thượng không phải là kẻ dễ đối phó.”
“Ta hiểu,” Lâm gật đầu. “Nhưng nếu chúng ta chậm trễ, hắn sẽ có cơ hội tiêu hủy mọi dấu vết và thậm chí có thể tìm cách lật ngược tình thế.”
“Được rồi, ta sẽ điều động một nhóm binh lính trung thành nhất, và chúng ta sẽ hành động ngay tối nay. Chúng ta sẽ bắt giữ Tào Thượng trước khi hắn kịp phản ứng,” Đỗ Khang quyết định, ánh mắt quyết tâm.
Lâm cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng mình không còn phải đối đầu với Tào Thượng một mình. Nhưng anh cũng biết rằng trận chiến cuối cùng sắp diễn ra, và nó sẽ quyết định số phận của rất nhiều người.
“Chúng ta sẽ kết thúc chuyện này, một lần và mãi mãi,” Lâm nói với Tướng quân, ánh mắt rực cháy với quyết tâm. Tối nay sẽ là đêm mà sự thật được phơi bày, và công lý sẽ được thực thi.