Bí Ẩn Của Chiếc Nhẫn Cổ - Chương 2
Chương 2: Vụ án đầu tiên
Bầu không khí trong thành Đô trở nên nặng nề kể từ khi tin đồn về chiếc nhẫn cổ lan truyền. Người ta bắt đầu thì thầm về những sự kiện lạ lùng xảy ra với những ai tò mò về chiếc nhẫn. Dù không ai nhìn thấy chiếc nhẫn một lần nữa, nhưng nỗi sợ hãi về sức mạnh của nó đã lan rộng.
Một buổi sáng, khi mặt trời còn chưa kịp lên cao, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên tại tư dinh của Thám tử Lâm, một người nổi tiếng với tài phá án trong thành Đô. Ông mở cửa, thấy một người lính canh của triều đình, gương mặt hoảng hốt.
“Thám tử Lâm, ngài phải đến ngay! Một vụ án mạng đã xảy ra tại phủ của Thương gia Đỗ Minh, và nó rất lạ lùng,” người lính nói trong sự gấp gáp.
Lâm nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đỗ Minh là một thương gia giàu có, có quan hệ rộng khắp trong giới thượng lưu. Việc ông bị sát hại là một điều chấn động. Lâm nhanh chóng mặc áo khoác và cùng người lính đến hiện trường.
Tại phủ của Đỗ Minh, không khí nặng nề và im lặng. Những người hầu trong nhà đều tỏ ra hoảng loạn, nhiều người không dám nói thành lời. Lâm được dẫn đến phòng ngủ của Đỗ Minh, nơi ông ta được tìm thấy đã chết. Căn phòng tối tăm, chỉ có vài tia sáng yếu ớt từ cửa sổ len lỏi vào.
Thi thể Đỗ Minh nằm trên giường, mắt mở to, đầy kinh hoàng như thể ông đã chứng kiến một điều gì đó khủng khiếp trước khi chết. Khuôn mặt ông tái nhợt, môi thâm tím. Tuy nhiên, không có dấu hiệu rõ ràng nào cho thấy ông đã bị tấn công vật lý. Điều này càng làm tăng thêm sự bí ẩn.
Lâm quan sát kỹ lưỡng xung quanh, chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Ông hỏi người hầu: “Có ai nghe thấy điều gì bất thường vào đêm qua không?”
Một người hầu già, tay run rẩy, đáp lời: “Dạ, thưa thám tử, đêm qua lão gia có gọi một người khách lạ đến, nhưng chúng tôi không biết người đó là ai. Sau đó, lão gia bảo chúng tôi rời đi và không được làm phiền. Đến sáng, khi vào phòng, chúng tôi thấy lão gia đã như thế này…”
“Người khách đó có mang theo vật gì đặc biệt không?” Lâm hỏi thêm.
Người hầu lắc đầu, nhưng đôi mắt bỗng ánh lên sự sợ hãi khi nhớ lại điều gì đó. “Tôi không chắc… nhưng tôi nhớ rằng người đó mang theo một chiếc hộp gỗ nhỏ. Trông giống như hộp đựng trang sức.”
Lâm cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. “Chiếc hộp đó bây giờ đâu rồi?”
Người hầu lắc đầu, “Chúng tôi không tìm thấy nó, thám tử.”
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa. “Có lẽ chiếc hộp đó đã biến mất cùng với hung thủ.”
Lâm quay lại, thấy Bao Chửng, vị quan nổi tiếng với sự liêm khiết và trí tuệ, đang bước vào phòng. Bao Chửng, dù tuổi đã cao, nhưng vẫn giữ được phong thái uy nghi và nghiêm nghị. Ông nhìn thoáng qua hiện trường, đôi mắt sáng ngời như thể đã hiểu rõ phần nào sự việc.
“Bao đại nhân,” Lâm cúi chào, “Ngài nghĩ sao về vụ án này?”
Bao Chửng bước tới gần thi thể Đỗ Minh, quan sát kỹ khuôn mặt ông ta trước khi trả lời. “Không có dấu hiệu vật lý nào của bạo lực. Nếu ta không nhầm, đây là một vụ án liên quan đến một thế lực siêu nhiên… hoặc có thể, một loại chất độc rất tinh vi.”
Lâm gật đầu. “Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng còn chiếc hộp mà người hầu nhắc đến, ngài nghĩ nó có liên quan gì không?”
Bao Chửng trầm ngâm. “Chiếc nhẫn cổ… ta đã nghe về nó. Nếu chiếc hộp đó thực sự chứa đựng chiếc nhẫn, thì cái chết của Đỗ Minh có thể không phải là ngẫu nhiên. Nhưng chúng ta cần phải cẩn thận. Mọi dấu hiệu cho thấy có một kẻ nguy hiểm đang nắm giữ chiếc nhẫn, và hắn có thể sẵn sàng sử dụng nó để đạt được mục đích của mình.”
Lâm cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Bao Chửng. “Chúng ta cần điều tra kỹ lưỡng. Có thể bắt đầu từ người khách lạ đó. Người này chắc chắn phải biết điều gì đó.”
“Đúng vậy,” Bao Chửng đồng ý. “Hãy tìm hiểu về những người đã gặp Đỗ Minh gần đây, đặc biệt là những người có liên quan đến việc tìm kiếm chiếc nhẫn cổ. Chúng ta cần phải nhanh chóng, trước khi có thêm ai đó bị hại.”
Cả hai rời khỏi phủ Đỗ Minh, lòng trĩu nặng lo lắng. Sự biến mất của chiếc nhẫn cổ và cái chết bí ẩn của thương gia giàu có chỉ là sự khởi đầu của một chuỗi sự kiện đầy u ám, mà họ biết chắc rằng sẽ còn tiếp tục leo thang trong thời gian tới.