Bí Ẩn Của Chiếc Trâm Vàng - Chương 1
Chapter 1: Thám tử xuyên không
Lưu Bình bước chầm chậm trong con ngõ nhỏ, ánh đèn đường le lói phản chiếu những bóng đen kỳ dị lên tường. Anh là một thám tử tài ba, nổi tiếng với khả năng giải quyết những vụ án hóc búa nhất. Tối nay, anh vừa hoàn thành một vụ án phức tạp, và đang trên đường trở về nhà.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh ập tới, cuốn theo bụi và lá cây xoay tròn quanh anh. Lưu Bình giật mình nhìn quanh, nhưng mọi thứ dường như biến dạng. Không gian như xoắn lại, và trước khi anh kịp phản ứng, một lực hút kỳ lạ kéo anh vào giữa cơn lốc. Mọi thứ xung quanh anh tối sầm lại, và anh cảm thấy mình đang rơi vào một vực thẳm không đáy.
Khi Lưu Bình mở mắt, anh thấy mình đang nằm giữa một khu rừng rậm. Tiếng chim hót và mùi hương cỏ xanh bao quanh. Anh ngồi dậy, đầu óc mơ hồ. “Mình đang ở đâu?” Lưu Bình thầm nghĩ. Khu rừng này không giống bất kỳ nơi nào anh từng biết. Cây cối cao vút, to lớn một cách kỳ lạ. Thấy không có gì quen thuộc, anh đứng dậy và bắt đầu đi về hướng có ánh sáng.
Sau một lúc, Lưu Bình bước ra khỏi khu rừng và nhận thấy trước mặt mình là một thị trấn cổ kính. Những căn nhà bằng gỗ, mái ngói cong, và người dân mặc trang phục truyền thống Trung Quốc cổ đại. Anh không thể tin vào mắt mình. “Mình đang ở thời nào đây?” anh lẩm bẩm.
Ngay lúc đó, một tiếng hét xé tan bầu không khí yên bình. Một đám đông tụ tập trước cổng một ngôi nhà lớn. Một cô gái trẻ bị kéo ra ngoài bởi hai lính gác, mắt cô đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Người dân xung quanh xì xầm to nhỏ, những ánh mắt lạnh lùng hướng về phía cô.
“Chờ đã! Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lưu Bình tiến tới, nhưng không ai trả lời. Anh thấy một người đàn ông trung niên, có vẻ là người đứng đầu thị trấn, ra lệnh cho lính gác: “Giải cô ta đến pháp trường. Một kẻ trộm cắp như thế này không đáng để sống.”
Lưu Bình vội vàng bước tới chắn đường. “Khoan đã! Tại sao lại xử tử cô ấy? Có phải cô ấy đã làm điều gì sai trái không?”
Người đàn ông đó nhìn Lưu Bình với ánh mắt nghi hoặc. “Ngươi là ai mà dám can thiệp vào chuyện của quan phủ?”
Lưu Bình cố gắng bình tĩnh, anh biết mình cần phải xử lý tình huống này một cách cẩn thận. “Tôi chỉ là một người qua đường, nhưng tôi không thể đứng nhìn một người bị đối xử bất công mà không biết nguyên do.”
Người đàn ông nhếch mép cười khinh miệt. “Người này là Lan, một cung nữ trong hoàng cung. Cô ta bị buộc tội ăn cắp chiếc trâm vàng quý giá của hoàng hậu. Án tử hình là điều tất yếu.”
Lưu Bình nhìn Lan, cô gái đang run rẩy. Trong ánh mắt cô, anh thấy sự sợ hãi nhưng cũng có một tia sáng của hy vọng khi cô nhìn vào anh. Anh cảm thấy mình không thể đứng nhìn cô bị kết án một cách vô lý như vậy.
“Ngài đã có bằng chứng rõ ràng để buộc tội cô ấy chưa?” Lưu Bình hỏi, giọng anh kiên quyết.
Người đàn ông lắc đầu. “Chúng ta không cần bằng chứng. Cô ta bị bắt tại trận, và đó là đủ.”
Lưu Bình cảm thấy tim mình đập mạnh. Trong đầu anh, hàng trăm suy nghĩ xoay quanh. Anh biết rằng anh đã bị cuốn vào một vụ án lớn hơn những gì anh tưởng tượng. “Nếu cô ấy thực sự vô tội thì sao? Chẳng phải sẽ có một người vô tội bị xử tử sao?”
Người đàn ông im lặng một lúc, rồi ông ta ra hiệu cho lính gác dừng lại. “Ngươi có vẻ rất muốn can thiệp. Được, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi có ba ngày để tìm ra sự thật. Nếu không, cô ta sẽ bị xử tử ngay lập tức.”
Lưu Bình gật đầu, không còn lựa chọn nào khác. “Tôi sẽ làm mọi thứ có thể. Nhưng tôi cần biết rõ hơn về vụ án này. Ngài có thể cung cấp cho tôi thông tin chi tiết hơn không?”
Người đàn ông nhìn anh một lúc, sau đó ra lệnh cho lính gác: “Đưa hắn vào phủ để xem xét vụ án. Nhưng nhớ, ba ngày nữa phải có kết quả.”
Lưu Bình theo lính gác vào trong, nơi anh bắt đầu tiếp cận với những chi tiết về vụ án chiếc trâm vàng. Đó là khởi đầu cho một cuộc hành trình đầy thách thức, nơi anh phải đối mặt với những âm mưu đen tối trong triều đình và tìm ra sự thật để cứu một người vô tội.