Bí Ẩn Của Chiếc Trâm Vàng - Chương 2
Chapter 2: Bí mật của chiếc trâm vàng
Lưu Bình bước vào phủ, nơi ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn lồng treo trên trần chỉ đủ để chiếu sáng một phần nhỏ không gian rộng lớn. Những bức tường đá lạnh lẽo, cùng với mùi hương gỗ mục, làm anh cảm thấy ngột ngạt. Hai tên lính gác dẫn anh vào một căn phòng nhỏ, nơi vị quan phủ trung niên từ trước đang chờ đợi.
“Ngồi xuống,” vị quan phủ ra lệnh bằng giọng lạnh lùng. Ông ta ngồi sau một chiếc bàn gỗ lớn, trên bàn là một chiếc hộp bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, có vẻ như đang chứa những vật quan trọng liên quan đến vụ án.
Lưu Bình ngồi xuống, ánh mắt anh tập trung vào chiếc hộp gỗ. “Ngài đã nói cô gái tên Lan bị bắt quả tang. Vậy vụ việc đã xảy ra như thế nào? Tôi cần biết tất cả chi tiết.”
Vị quan phủ gật đầu, rồi chậm rãi mở chiếc hộp gỗ. Ông lấy ra một cuốn sổ tay bằng da cũ kỹ, rồi nói: “Chiếc trâm vàng này là một báu vật của hoàng hậu, được trao từ đời này qua đời khác trong hoàng tộc. Một ngày nọ, nó đột ngột biến mất, gây ra sự hỗn loạn trong cung. Tất cả cung nữ đều bị điều tra, và cuối cùng, người ta phát hiện ra chiếc trâm nằm trong phòng của Lan.”
“Và thế là cô ấy bị buộc tội ăn cắp?” Lưu Bình hỏi, giọng anh đầy nghi vấn.
“Chính xác,” vị quan phủ gật đầu. “Tuy nhiên, Lan đã khẳng định rằng cô không hề biết gì về chiếc trâm. Nhưng không ai tin lời cô ấy.”
Lưu Bình nhìn sâu vào mắt vị quan, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự dối trá. Nhưng ông ta trông có vẻ chân thành và kiên định. “Thế còn những người khác trong cung? Có ai khác có thể tiếp cận được với chiếc trâm đó không?”
“Chỉ có một vài người thân cận với hoàng hậu. Nhưng tất cả đều là những người trung thành, không ai có động cơ để làm việc này,” vị quan phủ nói với giọng chắc nịch. “Nếu ngươi nghi ngờ, ngươi có thể bắt đầu từ chính căn phòng của Lan. Ta sẽ ra lệnh để ngươi có thể tự do điều tra trong cung.”
Lưu Bình đứng dậy, sẵn sàng rời đi. Nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, anh quay lại hỏi: “Ngài có nghĩ rằng một cung nữ trẻ như Lan có thể dám ăn cắp một bảo vật quan trọng như vậy không?”
Vị quan phủ nhìn anh một lúc lâu trước khi trả lời. “Ta không biết. Nhưng trong triều đình này, sự thật và dối trá đôi khi chỉ cách nhau một sợi tóc. Ngươi nên cẩn thận.”
Lưu Bình gật đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi phủ. Anh được lính gác dẫn đến khu vực nơi Lan bị giam giữ. Đó là một phòng giam nhỏ, tăm tối và ẩm thấp. Khi lính gác mở cửa, Lan ngồi co ro trong góc, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe.
“Lan, tôi là Lưu Bình. Tôi đến đây để giúp cô,” Lưu Bình nói, giọng anh nhẹ nhàng.
Lan ngẩng đầu lên, nhìn anh với đôi mắt đượm buồn. “Giúp tôi? Không ai có thể giúp tôi đâu. Họ đã quyết định rồi. Tôi chỉ là một cung nữ nhỏ bé, họ muốn làm gì tôi cũng không có cách nào phản kháng.”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ tìm ra sự thật,” Lưu Bình bước tới gần hơn. “Cô hãy kể cho tôi nghe mọi thứ, từ đầu đến cuối. Chiếc trâm vàng xuất hiện trong phòng cô như thế nào?”
Lan nhìn anh, nước mắt lăn dài trên má. “Tôi… tôi thực sự không biết. Tôi không bao giờ động vào bất kỳ thứ gì của hoàng hậu, càng không phải chiếc trâm vàng quý giá đó. Đêm hôm đó, tôi đi ngủ như thường lệ. Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, lính gác đã xông vào phòng tôi và tìm thấy chiếc trâm dưới gối của tôi. Tôi… tôi không biết tại sao nó lại ở đó.”
“Cô có nhớ đã gặp ai trước khi đi ngủ không? Có ai tiếp cận cô vào đêm đó không?” Lưu Bình hỏi tiếp.
Lan cố gắng nhớ lại, nhưng lắc đầu. “Không, tôi không nhớ. Mọi thứ quá mơ hồ. Nhưng… có một điều tôi nghĩ là lạ…”
“Điều gì?” Lưu Bình hỏi, mắt anh sáng lên với hy vọng tìm thấy manh mối.
“Đêm đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa phòng tôi. Nhưng khi tôi mở cửa ra xem, không có ai ở đó. Tôi nghĩ mình chỉ đang tưởng tượng nên đã không để ý.”
Lưu Bình gật đầu. “Điều này có thể quan trọng. Cảm ơn cô, Lan. Hãy cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi sẽ không để cô bị xử tử một cách oan ức.”
Anh rời khỏi phòng giam, trong đầu bắt đầu hình thành những giả thuyết. Rõ ràng, có ai đó đã cố tình đặt chiếc trâm vào phòng Lan để vu oan cho cô. Nhưng là ai? Và tại sao? Anh biết rằng thời gian không còn nhiều, nhưng anh quyết tâm tìm ra sự thật.
Lưu Bình rời khỏi nhà ngục và hướng tới hoàng cung. Anh cần phải điều tra kỹ hơn về những người có thể tiếp cận được với chiếc trâm vàng. Nếu ai đó đã dàn dựng việc này, chắc chắn họ sẽ để lại dấu vết. Anh biết mình đang bước vào một cuộc chiến nguy hiểm, nhưng anh sẵn sàng đối đầu với mọi thứ để bảo vệ sự thật và cứu Lan khỏi số phận bi thảm.