Bí Ẩn Của Chiếc Vòng Cổ - Chương 1
Chương 1: Chiếc vòng cổ định mệnh
Trời đã về chiều khi một đoàn thương nhân từ phương xa tiến vào làng Vĩnh Bình. Đoàn người lữ hành với những chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa dừng chân ở quảng trường giữa làng để nghỉ ngơi và buôn bán. Người dân trong làng, vốn không quen với cảnh náo nhiệt này, đều tò mò đến xem những món hàng lạ mắt từ khắp nơi.
Trong số những người dân làng, có một cô gái trẻ tên Lệ Xuân, nổi tiếng với vẻ đẹp dịu dàng và sự hiếu kỳ. Cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ của những món đồ lạ lùng trên xe ngựa, và đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy một chiếc vòng cổ bằng vàng, được chạm khắc tinh xảo và lấp lánh dưới ánh mặt trời chiều.
“Ông ơi, chiếc vòng này thật đẹp. Nó từ đâu đến vậy?” Lệ Xuân hỏi người thương nhân, đôi mắt không rời khỏi món đồ quý giá.
Người thương nhân, một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc sảo và nụ cười bí ẩn, đáp lại bằng giọng trầm trầm: “Cô có mắt nhìn đấy. Chiếc vòng này đến từ một nơi rất xa, nơi mà mặt trời mọc từ biển và những ngọn núi cao chạm tới mây. Đây không phải là chiếc vòng cổ bình thường, mà nó mang trong mình một câu chuyện cổ xưa.”
Lệ Xuân nhìn chiếc vòng cổ, cảm giác như bị cuốn hút bởi sự huyền bí toát ra từ nó. Cô chợt thấy lòng mình nôn nao, như thể chiếc vòng đang gọi tên cô.
“Câu chuyện gì vậy, ông?” Lệ Xuân hỏi, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò.
Người thương nhân mỉm cười mờ ám, rồi cúi người xuống gần hơn, như thể sợ ai đó nghe lén: “Người ta nói, chiếc vòng này từng thuộc về một công chúa đã qua đời từ lâu. Trước khi mất, nàng đã đặt một lời nguyền lên chiếc vòng, khiến cho bất kỳ ai đeo nó cũng sẽ gặp phải số phận bi thảm. Nhưng đó chỉ là một lời đồn, phải không?” Ông ta cười khẽ, như thể chính ông cũng không tin vào câu chuyện ấy.
Lệ Xuân do dự. Cô không tin vào những lời đồn đại mơ hồ, nhưng có điều gì đó ở chiếc vòng này làm cô không thể rời mắt. “Giá của nó là bao nhiêu?” Cô hỏi, giọng run run.
“Chỉ cần cô thật sự muốn nó, tôi sẽ bán cho cô với giá rất phải chăng,” người thương nhân nói, mắt ông ta ánh lên vẻ bí ẩn.
Không thể cưỡng lại sự cám dỗ, Lệ Xuân nhanh chóng trả tiền và mang chiếc vòng về nhà. Cô đeo chiếc vòng lên cổ và cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô tự trấn an rằng đó chỉ là do tưởng tượng của mình, rồi tiếp tục công việc trong nhà.
Nhưng ngay khi màn đêm buông xuống, Lệ Xuân bắt đầu cảm thấy trong người không khỏe. Cô thấy đau đầu và mệt mỏi, không như mọi khi. Sáng hôm sau, Lệ Xuân không thể rời giường. Gia đình cô lo lắng mời thầy thuốc đến, nhưng ông ta chỉ lắc đầu bất lực.
“Cô ấy bị bệnh gì vậy, thầy thuốc?” mẹ của Lệ Xuân hỏi, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng.
“Ta không rõ,” thầy thuốc trả lời, vẻ mặt nghiêm trọng. “Triệu chứng của cô ấy rất lạ, không giống với bất kỳ căn bệnh nào ta từng gặp. Dường như có một lực lượng nào đó không thuộc về thế giới này đang ảnh hưởng đến cô ấy.”
Ngày qua ngày, tình trạng của Lệ Xuân càng trở nên tồi tệ. Cô gầy đi nhanh chóng, mắt hõm sâu và da tái nhợt. Mỗi lần nhìn vào chiếc vòng cổ, cô cảm thấy một sự kinh hãi không rõ lý do dâng lên trong lòng, nhưng cô không thể tháo nó ra. Cứ như thể chiếc vòng đã trở thành một phần của cơ thể cô.
Cuối cùng, vào một đêm trăng tròn, Lệ Xuân qua đời trong giấc ngủ. Khi mọi người phát hiện ra, gương mặt cô nhợt nhạt nhưng vẫn còn vương lại nét kinh hoàng. Chiếc vòng cổ vẫn còn trên cổ cô, nhưng nó không còn lấp lánh như trước mà đã trở nên xỉn màu, như thể nó đã hút hết sinh lực của cô.
Tin tức về cái chết bí ẩn của Lệ Xuân lan nhanh trong làng. Người dân bắt đầu xì xào về chiếc vòng cổ và lời nguyền khủng khiếp mà nó mang theo. Ai cũng tin rằng chính chiếc vòng đó đã giết chết cô, và nỗi sợ hãi bao trùm lên cả làng.
“Chúng ta phải làm gì đây?” Một người dân lo lắng hỏi trong cuộc họp của làng. “Nếu lời nguyền này lan ra, không ai trong chúng ta sẽ được an toàn.”
Một người khác thì thầm: “Hay chúng ta nên tìm một người thông thái, ai đó có thể hóa giải lời nguyền này.”
Cuối cùng, họ quyết định mời thám tử danh tiếng đến để điều tra. Và không ai khác ngoài Bao Chửng, vị quan nổi tiếng với sự công minh và trí tuệ, đã nghe về vụ án này và quyết định tham gia điều tra.
Trời đã tối hẳn, nhưng bóng tối trong lòng người dân làng Vĩnh Bình còn sâu thẳm hơn. Lời nguyền chết chóc của chiếc vòng cổ đã gieo rắc nỗi sợ hãi và nỗi bất an, và chỉ có sự thật mới có thể giải thoát họ khỏi cơn ác mộng này.