Bí Ẩn Của Chiếc Vòng Cổ - Chương 2
Chương 2: Thám tử được mời đến
Trời sáng, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng phủ lên ngôi làng Vĩnh Bình, nhưng không xua tan được bầu không khí u ám bao trùm nơi đây. Cái chết của Lệ Xuân vẫn còn là một nỗi ám ảnh đối với dân làng. Tiếng khóc than của mẹ cô vọng ra từ căn nhà nhỏ, mỗi âm thanh như một mũi dao đâm vào lòng những người hàng xóm.
Sáng hôm ấy, một nhóm người dân làng đã quyết định đến quan phủ, yêu cầu sự giúp đỡ. Họ không thể để cho những cái chết bí ẩn tiếp diễn, và không ai khác ngoài Bao Chửng mới có thể giúp họ thoát khỏi nỗi sợ hãi này.
Ba ngày sau, tại cổng làng Vĩnh Bình, một đoàn người ngựa xuất hiện. Dẫn đầu là Bao Chửng, vị quan nổi tiếng với tài trí và sự công minh, cưỡi trên lưng ngựa, phía sau là một thám tử trẻ tài ba và cận vệ thân tín của ông, Triển Chiêu. Họ đến làng trong sự chờ đợi đầy hy vọng của dân làng.
Dân làng nhanh chóng tập trung tại quảng trường chính để đón tiếp đoàn điều tra. Trưởng làng, một người đàn ông già nhưng đầy kinh nghiệm, bước lên chào Bao Chửng.
“Chúng tôi thật vinh dự khi ngài đến đây, Bao đại nhân,” ông nói, giọng khàn khàn nhưng đầy thành kính. “Chúng tôi không biết phải làm gì nữa. Những sự kiện kỳ lạ đã xảy ra, và chúng tôi sợ rằng còn nhiều người sẽ bị ảnh hưởng.”
Bao Chửng gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị. “Ta đã nghe về những chuyện xảy ra ở đây. Ta đến để tìm ra sự thật và mang lại công lý. Dẫn ta đến nơi xảy ra sự việc.”
Trưởng làng dẫn Bao Chửng và đoàn tùy tùng đến nhà của Lệ Xuân. Ngôi nhà nhỏ nằm ở cuối làng, bao quanh bởi những bụi cây và vườn rau xanh tươi. Cánh cửa gỗ cũ kỹ kẽo kẹt mở ra, và bên trong là một không gian trầm mặc, tang tóc.
Mẹ của Lệ Xuân, bà Diệu, ngồi bên cạnh bàn thờ nhỏ, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Khi thấy Bao Chửng bước vào, bà đứng dậy, quỳ xuống trước mặt ông.
“Bao đại nhân, xin hãy làm sáng tỏ sự thật. Con gái tôi không thể chết một cách vô lý như vậy,” bà nghẹn ngào nói, nước mắt lăn dài trên gò má.
Bao Chửng cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ bà Diệu đứng dậy. “Bà hãy yên tâm, ta sẽ tìm ra nguyên nhân. Ta chỉ cần bà kể lại mọi chuyện từ đầu, không bỏ sót chi tiết nào.”
Bà Diệu lau nước mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi kể lại những gì đã xảy ra. “Lệ Xuân của tôi, con bé là một cô gái ngoan hiền, không bao giờ gây thù chuốc oán với ai. Ngày hôm đó, nó ra chợ và mua một chiếc vòng cổ từ một người thương nhân lạ. Khi về nhà, nó đeo chiếc vòng và kể rằng người thương nhân đã nói đó là một vật quý giá, nhưng có một lời nguyền chết chóc gắn liền với nó. Chúng tôi đều nghĩ đó chỉ là chuyện đùa… Nhưng ngay đêm đó, con bé bắt đầu đổ bệnh, và sau vài ngày thì… thì nó…”
Bà Diệu không thể nói tiếp, chỉ khóc nức nở. Bao Chửng im lặng nghe, ánh mắt ông không giấu nổi sự quan tâm. Ông quay sang thám tử đi cùng, người đã đứng lặng lẽ quan sát từ đầu.
“Thám tử Lưu, ngươi nghĩ sao về chuyện này?” Bao Chửng hỏi.
Thám tử Lưu, một người đàn ông trẻ tuổi nhưng có vẻ già dặn hơn tuổi thật, bước tới. Anh nhìn qua căn phòng và chiếc vòng cổ đang nằm trên bàn thờ. “Thưa Bao đại nhân, lời nguyền nghe có vẻ hoang đường, nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng có người đã lợi dụng lời đồn để che giấu một tội ác. Có thể có chất độc nào đó trên chiếc vòng, hoặc một thủ đoạn khác mà chúng ta chưa phát hiện.”
Bao Chửng gật đầu đồng ý. “Có lý. Ta muốn ngươi kiểm tra kỹ chiếc vòng cổ. Chúng ta phải tìm ra manh mối, dù nhỏ nhất.”
Thám tử Lưu tiến đến gần chiếc vòng cổ. Anh rút từ túi ra một chiếc khăn lụa trắng, cẩn thận nhấc chiếc vòng lên để kiểm tra. Mọi người trong phòng nín thở quan sát, không ai dám phát ra tiếng động.
“Chiếc vòng này rất nặng,” thám tử Lưu nói nhỏ, đôi mắt tập trung. “Và bên trong các khe chạm khắc, có thể có chất gì đó…”
Anh tiếp tục kiểm tra kỹ lưỡng, trong khi Bao Chửng quay sang hỏi bà Diệu thêm về người thương nhân đã bán chiếc vòng.
“Bà có nhớ gì về người đã bán chiếc vòng không? Hắn có đặc điểm gì nổi bật không?” Bao Chửng hỏi.
Bà Diệu suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hắn là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt không có gì đặc biệt, nhưng… đôi mắt của hắn… rất lạ, như thể hắn biết nhiều điều hơn những gì hắn nói. Và nụ cười của hắn… tôi cảm thấy lạnh lẽo khi nhìn vào.”
Bao Chửng gật đầu, ghi nhớ thông tin này. “Chúng ta cần tìm ra người thương nhân này. Hắn có thể là chìa khóa để giải đáp bí ẩn của chiếc vòng cổ.”
Ngay lúc đó, thám tử Lưu cất giọng, phá vỡ không khí căng thẳng: “Bao đại nhân, tôi đã phát hiện một dấu vết nhỏ trên chiếc vòng cổ này. Có vẻ như nó đã bị xử lý bằng một loại hóa chất. Tôi cần thêm thời gian để xác định chính xác nó là gì, nhưng tôi tin rằng đây là manh mối quan trọng.”
Bao Chửng nhìn thám tử Lưu, ánh mắt đầy quyết tâm. “Tốt lắm. Hãy làm mọi thứ cần thiết để tìm ra sự thật. Ta không muốn bất kỳ ai khác phải chịu đựng thêm nữa.”
Ông quay lại với bà Diệu, giọng nói trở nên dịu dàng hơn. “Ta hứa sẽ tìm ra kẻ đã gây ra thảm kịch này và mang lại công lý cho con gái bà. Hãy kiên nhẫn và tin tưởng vào chúng ta.”
Bà Diệu gật đầu, nước mắt lại tuôn trào, nhưng lần này là nước mắt của hy vọng. Bao Chửng và đoàn tùy tùng rời khỏi ngôi nhà, chuẩn bị bước vào một cuộc điều tra phức tạp. Những bí ẩn đằng sau chiếc vòng cổ và cái chết của Lệ Xuân chỉ mới bắt đầu hé lộ, và họ biết rằng còn rất nhiều điều phải làm sáng tỏ trước khi sự thật được phơi bày.
Trời tối dần, nhưng lòng quyết tâm của Bao Chửng và thám tử Lưu càng thêm sáng rõ. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng với sự kiên trì và trí tuệ, họ sẽ không dừng lại cho đến khi mọi bí ẩn được giải quyết.