Bí Ẩn Của Chiếc Vòng Cổ - Chương 3
Chương 3: Lịch sử đen tối của chiếc vòng cổ
Sau khi rời khỏi nhà của Lệ Xuân, Bao Chửng và thám tử Lưu quyết định đến ngôi chùa cổ ở ngoại vi làng, nơi mà người ta đồn rằng chiếc vòng cổ có thể liên quan đến một sự kiện bi thương từ thời xa xưa. Họ dẫn theo Triển Chiêu và một vài cận vệ, chuẩn bị đối mặt với những bí mật có thể làm sáng tỏ lời nguyền này.
Con đường dẫn đến ngôi chùa nhỏ quanh co qua những ngọn đồi và rừng cây rậm rạp. Không khí trở nên âm u, với những tiếng chim đêm và gió rít qua những tán lá. Khi họ đến trước cổng chùa, trời đã tối hẳn, chỉ có ánh trăng mờ ảo soi đường.
Ngôi chùa cổ kính đứng im lìm giữa bóng tối, tỏa ra một cảm giác tĩnh lặng đến lạ thường. Bên trong, một vài ngọn đèn lồng nhỏ le lói, tạo nên ánh sáng yếu ớt trên bậc thềm đá cũ kỹ.
Một nhà sư già, dáng người gầy gò và khuôn mặt đầy nếp nhăn, bước ra chào đón họ. Ông khoác trên mình bộ y phục màu nâu đơn giản, đôi mắt sâu thẳm và trầm tư, như thể chứa đựng cả một bầu trời bí ẩn.
“Chúng tôi đến đây để tìm hiểu về một chiếc vòng cổ có lời nguyền. Nhà sư có thể giúp chúng tôi được không?” Bao Chửng nói, giọng nói tôn kính nhưng đầy uy quyền.
Nhà sư già nhìn sâu vào mắt Bao Chửng, rồi chậm rãi gật đầu. “Lời nguyền… Ta biết về nó. Đã lâu lắm rồi, người ta không nhắc đến nữa. Nhưng nếu các vị đã đến đây, chắc hẳn phải có lý do chính đáng.”
Ông dẫn họ vào trong chùa, nơi một gian phòng nhỏ bé được bày biện đơn giản, với bức tượng Phật lớn ở giữa. Nhà sư mời họ ngồi xuống, rồi bắt đầu kể câu chuyện mà ông đã nghe từ các vị tiền nhân.
“Cách đây hàng trăm năm, trong một triều đại xa xưa, có một vị công chúa tên là Ngọc Trâm. Nàng nổi tiếng với vẻ đẹp và trí tuệ, được vua cha yêu thương hết mực. Nhưng số phận nghiệt ngã đã ập đến khi nàng bị ép gả cho một vị quan giàu có nhưng tàn ác. Dù biết rằng đó là vì lợi ích của triều đình, nhưng công chúa không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
Giọng nhà sư già trở nên trầm lắng, như thể ông đang nhớ lại những ký ức đau thương. “Trong đêm tân hôn, công chúa Ngọc Trâm đã tự tử, để lại một lời nguyền khủng khiếp. Trước khi qua đời, nàng đã nguyền rủa chiếc vòng cổ mà nàng từng yêu quý nhất, một báu vật được làm từ vàng và ngọc trai. Nàng thề rằng bất kỳ ai đeo chiếc vòng đó sẽ chịu chung số phận với nàng, chết trong đau khổ và oan ức.”
Nhà sư dừng lại, ánh mắt lướt qua các vị khách. “Sau cái chết của công chúa, chiếc vòng cổ bị thất lạc. Người ta nói rằng nó đã bị đánh cắp từ hoàng cung, và từ đó lời nguyền của nó lan truyền qua bao thế hệ. Mỗi khi chiếc vòng xuất hiện, đều có người chết một cách bí ẩn. Nhưng không ai biết chắc liệu lời nguyền đó có thật hay không, cho đến khi Lệ Xuân…”
Bao Chửng lặng lẽ nghe, đôi mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ rất nhiều. “Vậy nghĩa là chiếc vòng cổ mà Lệ Xuân mua có thể chính là chiếc vòng của công chúa Ngọc Trâm?”
Nhà sư già gật đầu. “Có khả năng rất lớn là như vậy. Hình dáng và chi tiết của chiếc vòng mà các vị mô tả giống hệt với những gì ta từng nghe kể.”
Thám tử Lưu hỏi thêm, giọng đầy nghi ngờ. “Nhưng nếu lời nguyền là thật, tại sao nó lại chỉ ảnh hưởng đến một số người? Liệu có thể có cách nào để giải trừ lời nguyền này không?”
Nhà sư trầm ngâm một lúc, rồi trả lời, “Lời nguyền của công chúa Ngọc Trâm không chỉ là một câu chuyện đơn thuần. Nó là sự kết hợp giữa oán hận và năng lượng tâm linh mạnh mẽ. Nhưng như mọi lời nguyền khác, nó có thể bị hóa giải nếu tìm ra đúng cách. Ta nghĩ rằng có thể cần phải trả chiếc vòng về nơi mà nó thuộc về, để linh hồn của công chúa được yên nghỉ.”
Bao Chửng gật đầu, nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi trong tâm trí ông. “Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giải thoát cho linh hồn của công chúa Ngọc Trâm và mang lại sự an toàn cho dân làng. Nhưng trước hết, chúng tôi cần xác định rõ ràng xem chiếc vòng cổ này có phải thật sự là chiếc vòng mang lời nguyền hay không.”
Nhà sư già đứng dậy, dẫn họ đến một gian phòng nhỏ phía sau chùa. Trong căn phòng tối mờ, ông mở ra một chiếc hộp cổ, bên trong chứa đựng một bản vẽ cũ kỹ của chiếc vòng cổ cùng những ghi chép về lịch sử của nó. Bản vẽ mô tả chính xác chiếc vòng cổ với những chi tiết tinh xảo, không thể nhầm lẫn.
“Đây là bản vẽ của chiếc vòng cổ bị nguyền rủa. Nếu các vị muốn chắc chắn, hãy so sánh với chiếc vòng mà các vị đang giữ,” nhà sư nói, trao bản vẽ cho Bao Chửng.
Bao Chửng cầm lấy bản vẽ, đôi mắt ông sáng lên với sự quyết tâm. “Ta sẽ so sánh nó với chiếc vòng mà thám tử Lưu đã kiểm tra. Nếu đúng, chúng ta sẽ biết mình phải làm gì tiếp theo.”
Cả đoàn rời khỏi ngôi chùa khi đêm đã khuya, trong lòng mang theo những bí ẩn vừa được hé lộ. Bao Chửng biết rằng cuộc điều tra này đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều, nhưng ông cũng tin rằng với sự kiên trì và trí tuệ của mình, ông sẽ tìm ra sự thật và giải thoát cho những linh hồn bị trói buộc bởi quá khứ.
Ánh trăng chiếu rọi trên con đường trở về làng, ánh sáng bạc lạnh lẽo như những bí ẩn còn chưa được khám phá. Nhưng trong lòng Bao Chửng và các cộng sự, một ngọn lửa quyết tâm đang cháy rực, dẫn dắt họ bước vào những thử thách sắp tới.