Bí Ẩn Của Chiếc Vòng Cổ - Chương 4
Chương 4: Những cái chết liên tiếp
Trở về từ ngôi chùa cổ, Bao Chửng và thám tử Lưu lập tức so sánh bản vẽ cổ với chiếc vòng mà họ đã thu giữ từ nhà của Lệ Xuân. Mọi chi tiết, từ hoa văn chạm khắc đến những viên ngọc trai được đính trên chiếc vòng, đều trùng khớp một cách hoàn hảo. Không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc vòng mà Lệ Xuân đã đeo chính là chiếc vòng bị nguyền rủa của công chúa Ngọc Trâm.
Bao Chửng nhìn sâu vào bản vẽ, lòng trĩu nặng. “Đúng là chiếc vòng này mang trong mình một quá khứ bi thương. Nhưng ta vẫn chưa thể tin rằng lời nguyền có thể giết người. Có lẽ, có điều gì đó chúng ta chưa khám phá ra.”
Thám tử Lưu cũng trầm ngâm, rồi nói: “Chúng ta phải điều tra thêm, đặc biệt là về người thương nhân đã bán chiếc vòng này. Hắn ta có thể là chìa khóa giải đáp mọi bí ẩn.”
Với quyết tâm đó, họ tiếp tục cuộc điều tra, hỏi han khắp làng về người thương nhân lạ mặt. Nhưng trong lúc họ bận rộn với những manh mối, thì một loạt những sự kiện kinh hoàng khác lại xảy ra.
Một tuần sau cái chết của Lệ Xuân, trong làng lại xuất hiện một cái chết bí ẩn khác. Một cô gái trẻ tên là Mai Hoa, bạn thân của Lệ Xuân, đột ngột qua đời trong hoàn cảnh giống hệt bạn mình. Người ta phát hiện Mai Hoa nằm chết trên giường, đôi mắt mở trừng trừng và trên cổ là một vết hằn đỏ, giống như bị siết cổ bởi chính chiếc vòng đó.
Khi Bao Chửng và thám tử Lưu đến nhà của Mai Hoa để điều tra, họ phát hiện rằng cô gái này cũng đã từng đeo thử chiếc vòng khi đến thăm Lệ Xuân. Điều này khiến họ không khỏi lo lắng, bởi nếu đúng như vậy, thì bất cứ ai từng chạm vào chiếc vòng cổ cũng có thể trở thành nạn nhân tiếp theo.
“Đây là điều rất nguy hiểm,” Bao Chửng nói với thám tử Lưu khi họ kiểm tra hiện trường. “Có vẻ như không chỉ người đeo chiếc vòng mà cả những ai có liên hệ với nó cũng có nguy cơ bị ảnh hưởng.”
Thám tử Lưu lặng người, rồi hỏi: “Bao đại nhân, nếu đúng là chiếc vòng này mang lời nguyền thật sự, chúng ta phải làm gì để ngăn chặn nó? Cứ để thế này, cả làng sẽ sống trong sự hoảng loạn và cái chết sẽ không ngừng lại.”
Bao Chửng suy nghĩ trong giây lát, rồi đưa ra quyết định: “Trước hết, chúng ta cần cách ly chiếc vòng khỏi tất cả mọi người. Nó sẽ được giữ an toàn tại phủ của ta, không ai được phép chạm vào. Tiếp theo, chúng ta phải tìm ra người đã đưa chiếc vòng này vào làng. Hắn là đầu mối duy nhất để hiểu rõ hơn về lời nguyền và có thể giải trừ nó.”
Tuy nhiên, trước khi họ có thể thực hiện kế hoạch, một sự kiện kinh hoàng khác lại xảy ra. Một người đàn ông trung niên trong làng, vốn là thợ rèn và đã từng sửa chữa một số món đồ trang sức cho Lệ Xuân, đột ngột qua đời trong tình trạng tương tự. Cái chết liên tiếp này càng khiến dân làng hoang mang và tin rằng lời nguyền đang lan rộng.
Tại quảng trường làng, dân làng tụ tập đông đúc, những tiếng thì thầm, xì xào vang lên không ngừng. Mọi người sợ hãi và bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau. Những người từng chạm vào hay liên quan đến chiếc vòng cổ đều cảm thấy mình có thể trở thành mục tiêu tiếp theo.
Một người phụ nữ trung niên run rẩy nói: “Nếu cứ tiếp tục thế này, ai cũng có thể chết. Chúng ta phải làm gì đây? Bao đại nhân, xin hãy cứu chúng tôi!”
Bao Chửng đứng trước đám đông, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy trấn an. “Ta hiểu nỗi sợ hãi của các ngươi. Nhưng hãy bình tĩnh, ta và thám tử Lưu sẽ không để cho lời nguyền này tiếp tục hoành hành. Hãy tin vào công lý, chúng ta sẽ tìm ra cách để hóa giải.”
Những lời nói của Bao Chửng mang lại chút hy vọng cho dân làng, nhưng nỗi sợ hãi vẫn không thể bị xóa nhòa. Đêm đó, ngôi làng chìm vào một bầu không khí nặng nề, khi mọi người đóng cửa cài then, cầu nguyện cho sự an toàn của mình.
Trong khi đó, tại phủ của Bao Chửng, thám tử Lưu cẩn thận cất giữ chiếc vòng cổ trong một chiếc hộp gỗ được khóa kỹ. Anh biết rằng chiếc vòng này là mấu chốt của tất cả những cái chết kỳ lạ, nhưng anh cũng biết rằng chỉ một mình việc bảo quản nó không đủ để chấm dứt chuỗi sự kiện kinh hoàng này.
“Bao đại nhân,” thám tử Lưu nói khi hai người ngồi bàn bạc trong căn phòng nhỏ, “Chúng ta phải tìm ra người đứng sau tất cả chuyện này. Kẻ đã mang chiếc vòng vào làng hẳn phải biết điều gì đó. Hắn không thể chỉ là một người buôn bán bình thường.”
Bao Chửng gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Lưu. “Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng câu hỏi là: kẻ đó đang ở đâu? Và hắn có liên quan gì đến lời nguyền này không? Chúng ta cần tìm ra hắn càng sớm càng tốt, trước khi thêm bất kỳ ai phải mất mạng.”
Trong bóng đêm yên tĩnh của phủ quan, Bao Chửng và thám tử Lưu tiếp tục thảo luận, từng bước từng bước tìm kiếm sự thật. Những cái chết liên tiếp đã tạo ra một bức tranh u ám, nhưng họ không để sự sợ hãi chi phối. Họ biết rằng chỉ có sự kiên trì và trí tuệ mới có thể dẫn dắt họ đến với câu trả lời cuối cùng.