Bí Ẩn Của Chiếc Vòng Cổ - Chương 5
Chương 5: Lời nguyền thật sự
Những ngày sau cái chết của người thợ rèn, không khí trong làng Vĩnh Bình càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Mọi người sống trong sự sợ hãi tột độ, không biết ai sẽ là nạn nhân tiếp theo. Dường như bóng tối của lời nguyền đã bao phủ lên cả ngôi làng, khiến không ai dám ra ngoài khi màn đêm buông xuống.
Tại phủ của Bao Chửng, các cuộc điều tra diễn ra liên tục, nhưng mọi manh mối vẫn còn rất mơ hồ. Thám tử Lưu cùng với Triển Chiêu đã chia nhau điều tra kỹ lưỡng khắp các ngõ ngách của làng, nhưng tung tích của người thương nhân lạ mặt vẫn là một ẩn số.
Trong khi đó, Bao Chửng không ngừng suy nghĩ về bản chất thực sự của lời nguyền. Ông ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bản vẽ chiếc vòng cổ. Có điều gì đó vẫn chưa thỏa mãn, một mảnh ghép nào đó còn thiếu trong bức tranh bí ẩn này.
“Bao đại nhân, chúng ta đã tìm khắp các nơi trong làng, nhưng vẫn không thấy dấu vết của người thương nhân,” thám tử Lưu báo cáo sau một ngày dài điều tra. “Có lẽ hắn đã rời khỏi đây ngay sau khi bán chiếc vòng.”
Bao Chửng gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi bản vẽ. “Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng có một điều mà ta thấy kỳ lạ, Lưu. Nếu lời nguyền này thật sự mạnh mẽ đến mức gây ra những cái chết liên tiếp, tại sao nó lại không ảnh hưởng đến người thương nhân? Hắn đã cầm chiếc vòng, thậm chí có thể đã đeo thử nó. Vậy tại sao hắn vẫn an toàn?”
Thám tử Lưu im lặng, suy nghĩ về điều đó. “Có thể hắn biết cách để tránh lời nguyền. Hoặc có thể… lời nguyền chỉ là một cái cớ để che giấu một âm mưu nào đó.”
Bao Chửng ngước mắt nhìn thám tử Lưu, ánh mắt sáng lên. “Ngươi nói đúng, Lưu. Ta cũng nghĩ rằng có thể có ai đó đang sử dụng chiếc vòng cổ để tạo ra những cái chết này, lợi dụng nỗi sợ hãi của dân làng để đạt được mục đích nào đó.”
Lúc này, Triển Chiêu bước vào, mang theo một tấm bản đồ cũ kỹ. “Bao đại nhân, thám tử Lưu, tôi đã tìm thấy điều này trong một căn nhà bỏ hoang gần làng. Dường như nơi này đã từng là chỗ trú ẩn của một nhóm người buôn lậu.”
Triển Chiêu trải tấm bản đồ ra bàn. Trên đó là những đường vẽ ngoằn ngoèo, mô tả các tuyến đường buôn lậu từ các vùng lân cận vào trong làng. Đặc biệt, có một đường dẫn thẳng đến ngôi đền cổ, nơi trước đây họ đã điều tra.
“Đây có thể là manh mối chúng ta đang tìm kiếm,” Bao Chửng nói, mắt ông dừng lại ở ngôi đền được đánh dấu trên bản đồ. “Có lẽ những kẻ buôn lậu này đã phát hiện ra chiếc vòng cổ trong ngôi đền và quyết định lợi dụng nó cho mục đích của chúng.”
Thám tử Lưu cau mày, suy nghĩ kỹ lưỡng. “Nếu vậy, người thương nhân có thể chỉ là một trong số những kẻ buôn lậu. Hắn mang chiếc vòng cổ đến đây, bán cho Lệ Xuân để thử nghiệm, và rồi chờ đợi kết quả. Khi thấy rằng nỗi sợ hãi đã lan rộng, hắn có thể đã rời đi để tiếp tục kế hoạch của mình.”
Bao Chửng gật đầu, cảm nhận rằng họ đang tiến gần hơn đến sự thật. “Nhưng câu hỏi đặt ra là: mục đích cuối cùng của chúng là gì? Chúng muốn gì từ ngôi làng này, và tại sao lại chọn cách gieo rắc sự hoảng loạn như vậy?”
Triển Chiêu, người luôn sắc bén trong suy luận, đề xuất: “Bao đại nhân, có thể chúng không chỉ muốn tạo ra sự sợ hãi, mà còn muốn chiếm đoạt thứ gì đó quý giá trong làng. Lợi dụng sự hỗn loạn, chúng có thể dễ dàng thực hiện những hành vi bất chính khác mà không ai để ý.”
Bao Chửng trầm ngâm, rồi quyết định: “Chúng ta sẽ quay lại ngôi đền cổ đó vào ngày mai. Ta tin rằng nơi đó sẽ có câu trả lời. Đồng thời, chúng ta sẽ cử người bảo vệ những ai có liên hệ với chiếc vòng, đảm bảo rằng không ai khác phải chết.”
Sáng hôm sau, Bao Chửng, thám tử Lưu, và Triển Chiêu cùng một nhóm cận vệ đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến đến ngôi đền cổ. Họ biết rằng chuyến đi này có thể nguy hiểm, nhưng sự thật cần phải được phơi bày.
Ngôi đền vẫn im lìm giữa rừng rậm, như thể nó đã tồn tại từ lâu đời, chứng kiến bao đổi thay của thời gian. Nhưng lần này, khi họ tiến vào ngôi đền, không khí có vẻ khác thường. Có một cảm giác lạnh lẽo, như thể có thứ gì đó đang theo dõi họ từ bóng tối.
Họ tiến sâu vào trong, và tại nơi mà nhà sư già từng dẫn họ đến, Bao Chửng nhận thấy có dấu hiệu của sự xáo trộn. Bàn thờ bị di chuyển, một vài đồ vật bị phá hủy, và đặc biệt là một ngăn tủ bí mật bị mở toang.
“Chúng đã quay lại đây,” thám tử Lưu nói, giọng căng thẳng. “Và có lẽ chúng đã lấy đi thứ gì đó quan trọng.”
Triển Chiêu nhanh chóng kiểm tra xung quanh, và phát hiện ra một lối đi bí mật dưới bàn thờ. “Bao đại nhân, ở đây có một đường hầm. Có lẽ chúng ta nên khám phá xem nó dẫn đến đâu.”
Bao Chửng gật đầu, ra lệnh cho mọi người thắp đuốc và chuẩn bị vũ khí. Họ tiến vào đường hầm, cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề. Đường hầm dẫn họ đến một căn phòng ngầm, nơi họ phát hiện ra một kho báu bí mật, chứa đầy vàng bạc và ngọc ngà.
“Đây là mục đích của chúng,” Triển Chiêu thốt lên. “Chúng lợi dụng sự sợ hãi do chiếc vòng cổ gây ra để khiến dân làng bỏ đi hoặc mất cảnh giác, từ đó có thể dễ dàng lấy cắp kho báu này.”
Bao Chửng nhìn quanh căn phòng, ánh mắt đầy phẫn nộ. “Những kẻ này không chỉ tham lam mà còn độc ác. Chúng sẵn sàng giết người và gieo rắc nỗi kinh hoàng chỉ để chiếm đoạt của cải. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng.”
Ngay khi họ chuẩn bị rời đi, đột nhiên một nhóm người xuất hiện từ bóng tối, vũ trang đầy đủ. Dẫn đầu là người thương nhân lạ mặt, kẻ đã bán chiếc vòng cổ cho Lệ Xuân.
“Không ngờ các ngươi tìm ra nhanh như vậy,” hắn nói, giọng đầy mỉa mai. “Nhưng các ngươi sẽ không thể rời khỏi đây.”
Thám tử Lưu rút kiếm ra, chuẩn bị cho một trận chiến không thể tránh khỏi. “Chúng ta sẽ không để ngươi tiếp tục gây tội ác, kẻ phản bội!”
Trận chiến ác liệt diễn ra ngay trong căn phòng ngầm. Bao Chửng và Triển Chiêu nhanh chóng hợp lực cùng với các cận vệ, đối đầu với bọn buôn lậu. Dù bị bất ngờ, nhưng với sự dũng cảm và kỹ năng chiến đấu tuyệt vời, họ đã áp đảo được bọn tội phạm.
Cuối cùng, khi trận chiến kết thúc, người thương nhân cùng với nhóm buôn lậu bị bắt giữ. Hắn nhìn Bao Chửng, vẻ mặt không còn giữ được sự tự mãn. “Ngươi thắng rồi, nhưng ngươi không thể phá bỏ lời nguyền đó. Nó sẽ tiếp tục giết chết những ai liên quan đến nó.”
Bao Chửng lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: “Không có lời nguyền nào cả. Chỉ có lòng tham và sự độc ác của con người mới gây ra những cái chết này. Chúng ta sẽ mang ngươi về xét xử, và công lý sẽ được thực thi.”
Với việc bắt giữ được kẻ đứng sau mọi chuyện, Bao Chửng và các cộng sự đã bước đầu giải quyết được bí ẩn về chiếc vòng cổ. Nhưng họ biết rằng vẫn còn việc phải làm để giải tỏa nỗi sợ hãi của dân làng và đảm bảo rằng không ai khác sẽ bị ảnh hưởng bởi những gì đã xảy ra.
Trở về làng Vĩnh Bình, Bao Chửng và thám tử Lưu báo tin mừng về việc đã bắt giữ kẻ gây ra những cái chết. Dân làng, dù vẫn còn sợ hãi, nhưng dần dần bắt đầu cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng mối đe dọa đã bị loại trừ. Nhưng câu chuyện về chiếc vòng cổ vẫn còn là một bí ẩn mà họ phải tiếp tục giải quyết.
Bao Chửng biết rằng dù kẻ thù đã bị đánh bại, nhưng hành trình tìm hiểu sự thật và đưa mọi thứ trở lại đúng trật tự vẫn còn ở phía trước.