Bí Ẩn Của Chiếc Vòng Cổ - Chương 6
Chương 6: Cuộc gặp gỡ với kẻ đánh cắp
Sau khi bắt giữ được người thương nhân và nhóm buôn lậu, Bao Chửng cùng thám tử Lưu và Triển Chiêu đưa họ về phủ để thẩm vấn. Dù mọi chuyện dường như đã sáng tỏ, nhưng Bao Chửng vẫn cảm thấy rằng có điều gì đó chưa được giải quyết hoàn toàn. Có lẽ sự thật sâu xa hơn mà họ chưa chạm đến, và lời nguyền của chiếc vòng cổ vẫn còn là một bóng đen ám ảnh.
Người thương nhân bị trói chặt, bị đưa vào một phòng thẩm vấn nhỏ. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn dầu hắt lên khuôn mặt hắn, lộ rõ sự mệt mỏi và vẻ nham hiểm. Bao Chửng bước vào, ánh mắt nghiêm nghị, đi thẳng đến ghế ngồi trước mặt hắn.
“Ngươi đã gây ra bao nhiêu cái chết và sự hoảng loạn ở làng Vĩnh Bình. Giờ thì hãy khai rõ mọi chuyện,” Bao Chửng nói, giọng đầy uy quyền.
Người thương nhân cười khẩy, nhưng nụ cười nhanh chóng tan biến khi gặp ánh mắt sắc bén của Bao Chửng. “Ta chẳng có gì để nói. Các ngươi có thể làm gì ta chứ? Mọi thứ đã xảy ra rồi, các ngươi không thể thay đổi được.”
Thám tử Lưu, đứng bên cạnh Bao Chửng, liền lên tiếng, giọng nói đầy quyết tâm: “Ngươi không biết với ai mình đang đối đầu. Bao đại nhân luôn tìm ra sự thật, và kẻ như ngươi sẽ không thoát được sự trừng phạt của pháp luật.”
Người thương nhân thở dài, rồi nhìn thẳng vào mắt Bao Chửng, giọng nói của hắn bỗng trở nên bình tĩnh hơn, như thể hắn đã chấp nhận số phận: “Được thôi. Ta sẽ nói. Nhưng hãy nhớ rằng những gì ta nói ra có thể sẽ khiến các ngươi phải suy nghĩ lại về những gì các ngươi đã tin tưởng.”
Bao Chửng gật đầu, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
“Hãy để ta bắt đầu từ đầu,” người thương nhân bắt đầu kể, giọng nói trở nên đều đều. “Ta không phải là một người buôn bán bình thường. Ta là một phần của một tổ chức ngầm chuyên buôn lậu các món đồ cổ, báu vật quý giá từ khắp nơi. Chiếc vòng cổ mà các ngươi đang giữ là một trong những báu vật mà chúng ta tìm thấy trong ngôi đền cổ. Nhưng ta không biết rằng nó lại có sức mạnh như vậy.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Ngươi nói rằng không biết về lời nguyền của chiếc vòng, nhưng rõ ràng ngươi đã lợi dụng nó để gây ra những cái chết trong làng.”
Người thương nhân cười khổ, lắc đầu: “Lợi dụng? Đúng là ta đã sử dụng nỗi sợ hãi của dân làng để thực hiện kế hoạch chiếm đoạt kho báu, nhưng chính ta cũng không hiểu hết về lời nguyền đó. Sau khi chiếc vòng gây ra cái chết đầu tiên, ta mới nhận ra rằng nó không chỉ là một món đồ trang sức. Có điều gì đó đen tối hơn, mạnh mẽ hơn đang ẩn sâu bên trong.”
Thám tử Lưu không kiềm chế được, hỏi dồn: “Ngươi đang nói gì? Phải chăng ngươi đã phát hiện ra điều gì mà chúng ta chưa biết?”
Người thương nhân gật đầu, đôi mắt hắn ánh lên vẻ sợ hãi mà hắn đã cố giấu đi. “Khi ta và nhóm của mình khám phá ngôi đền cổ, chúng ta đã tìm thấy nhiều món đồ quý giá, nhưng chỉ có chiếc vòng cổ này là khác thường. Một trong những người của ta, sau khi cầm nó lên, đã chết ngay lập tức. Chúng ta đều cho rằng đó là do lời nguyền, nhưng thực ra… có thể là một thứ gì khác đang bảo vệ chiếc vòng, một linh hồn bị mắc kẹt hoặc một sức mạnh siêu nhiên nào đó.”
Bao Chửng lắng nghe, cảm nhận được sự thật trong lời nói của người thương nhân. “Ngươi nói rằng chiếc vòng không chỉ là vật bị nguyền, mà còn có thứ gì đó bảo vệ nó? Ngươi có biết cách giải thoát cho linh hồn đó không?”
Người thương nhân lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực. “Ta không biết. Tất cả những gì ta biết là sau khi rời khỏi ngôi đền, chúng ta luôn có cảm giác bị theo dõi. Dường như có một thứ gì đó không muốn chiếc vòng rời khỏi nơi nó thuộc về. Ta nghĩ rằng để giải thoát cho linh hồn, các ngươi phải trả chiếc vòng về lại ngôi đền, và làm một nghi lễ nào đó để an ủi linh hồn ấy.”
Triển Chiêu suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Nếu như vậy, chúng ta phải quay lại ngôi đền và làm theo những gì ngươi nói. Nhưng ta không tin ngươi hoàn toàn. Có thể đây lại là một cái bẫy khác.”
Bao Chửng ngẫm nghĩ, rồi đứng dậy, nhìn sâu vào mắt người thương nhân. “Ngươi đã gây ra quá nhiều tội ác, nhưng nếu những gì ngươi nói là sự thật, chúng ta sẽ có cách để giải thoát cho linh hồn bị mắc kẹt. Nếu ngươi giúp chúng ta, ta sẽ cân nhắc về tội của ngươi khi xét xử.”
Người thương nhân cúi đầu, như thể cuối cùng đã chấp nhận số phận. “Ta không có lựa chọn nào khác. Nếu các ngươi giúp giải thoát cho linh hồn đó, ta sẽ nói hết mọi điều mình biết.”
Với lời khai của người thương nhân, Bao Chửng và các cộng sự quyết định quay lại ngôi đền cổ lần nữa, lần này với quyết tâm tìm ra cách giải thoát cho linh hồn và hóa giải lời nguyền của chiếc vòng cổ.
Họ chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho nghi lễ, mang theo cả người thương nhân để đảm bảo rằng hắn không lừa dối họ. Trước khi rời đi, Bao Chửng đã cho người báo trước với nhà sư già ở ngôi đền để chuẩn bị hỗ trợ.
Khi họ đến ngôi đền, bầu không khí ở đó lại càng trở nên kỳ lạ hơn. Có cảm giác như ngôi đền đã thay đổi, như thể nó đang chờ đợi điều gì đó xảy ra. Nhà sư già đã chờ sẵn, và khi nhìn thấy chiếc vòng cổ, ông liền nhận ra điều gì đang diễn ra.
“Bao đại nhân, các vị đã tìm ra cách để giải thoát cho linh hồn rồi chứ?” nhà sư hỏi, giọng nói đầy hy vọng.
Bao Chửng gật đầu, rồi cùng nhà sư tiến vào bên trong ngôi đền. Họ đặt chiếc vòng cổ lên bàn thờ chính, nơi trước đây từng được dùng để thờ cúng những vị thần cổ xưa.
Nhà sư bắt đầu tụng niệm, trong khi Bao Chửng và Triển Chiêu cùng các cận vệ canh giữ bên ngoài. Không khí trở nên ngột ngạt, như thể có một luồng khí lạ bao quanh họ.
Bất ngờ, những ngọn đèn lồng trong đền vụt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. Nhưng giọng tụng niệm của nhà sư vẫn vang lên, đều đều và trấn an mọi người.
Rồi đột nhiên, một luồng sáng mờ ảo xuất hiện trên chiếc vòng cổ. Ánh sáng này dường như không thuộc về thế giới thực, mà là một thứ gì đó từ thế giới bên kia. Nó bao quanh chiếc vòng, rồi từ từ tan biến, để lại sự yên tĩnh đến kỳ lạ.
Nhà sư ngừng tụng niệm, rồi quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng: “Linh hồn đã được giải thoát. Chiếc vòng cổ giờ đây chỉ còn là một món đồ trang sức bình thường. Lời nguyền đã bị hóa giải.”
Bao Chửng thở phào nhẹ nhõm, nhìn chiếc vòng cổ giờ đây không còn tỏa ra khí chất u ám như trước nữa. “Cảm ơn nhà sư. Cuối cùng, chúng ta đã kết thúc được một phần của câu chuyện này.”
Triển Chiêu tiến lại gần, cẩn thận nhặt chiếc vòng lên. Giờ đây, nó chỉ là một món đồ vô hại, không còn nguy hiểm như trước nữa.
“Bao đại nhân,” Triển Chiêu nói, “chúng ta nên trả lại chiếc vòng này cho ngôi đền, để không ai có thể lợi dụng nó nữa.”
Bao Chửng đồng ý, rồi cùng mọi người tiến ra ngoài, để lại chiếc vòng cổ trong ngôi đền, nơi nó sẽ không bao giờ bị sử dụng cho mục đích xấu xa nữa.
Khi họ trở về làng, Bao Chửng thông báo cho dân làng biết rằng lời nguyền đã bị hóa giải. Dân làng vui mừng, không còn nỗi sợ hãi nào nữa. Họ tổ chức một buổi lễ nhỏ để tạ ơn các vị thần và Bao Chửng, người đã giúp họ vượt qua giai đoạn khó khăn.
Người thương nhân và những kẻ buôn lậu khác bị giải về kinh thành để chịu sự trừng phạt thích đáng. Bao Chửng và thám tử Lưu biết rằng công lý đã được thực thi, nhưng họ cũng học được rằng đôi khi, những lời nguyền và bí ẩn chỉ là màn khói che đậy cho sự tham lam và độc ác của con người.
Câu chuyện về chiếc vòng cổ cuối cùng cũng khép lại, nhưng ký ức về nó vẫn còn in sâu trong tâm trí những người đã trải qua. Và ở ngôi đền cổ kia, linh hồn của công chúa Ngọc Trâm cuối cùng cũng đã được yên nghỉ, không còn bị ràng buộc bởi những oán hận và đau thương của quá khứ.