Bí Ẩn Của Người Đàn Bà Áo Trắng - Chương 3
Chương 3: Án mạng thứ hai
Bóng tối nhanh chóng bao trùm ngôi làng Thanh Bình khi Bao Chửng và Tiểu Hoa trở về. Họ vẫn còn ám ảnh bởi những câu chuyện mà Bà Tư kể lại về Xuân Mai và sự biến mất bí ẩn của cô gái trẻ năm xưa. Trong lòng họ dấy lên một nỗi lo âu mơ hồ, nhưng cả hai đều quyết tâm tìm ra sự thật.
Sáng hôm sau, ngay khi mặt trời vừa ló dạng, một tin tức kinh hoàng nữa lại đến tai họ. Một vụ án mạng thứ hai đã xảy ra, lần này tại ngôi làng lân cận, cách Thanh Bình chỉ vài dặm về phía đông. Nạn nhân là một người lính về hưu tên là Trương Vĩnh, sống một mình trong căn nhà nhỏ giữa cánh đồng lúa.
Bao Chửng và Tiểu Hoa lập tức lên đường, để lại Thanh Bình với những nghi ngờ chưa được giải đáp. Khi đến nơi, họ thấy ngôi nhà của Trương Vĩnh bị bao phủ bởi một bầu không khí lạnh lẽo. Lính canh địa phương đã phong tỏa hiện trường, và những người dân trong làng đứng tụ tập thành nhóm nhỏ, bàn tán với vẻ lo lắng và sợ hãi.
Một trong những lính canh, tên là Lưu Minh, dẫn họ vào trong nhà. Căn nhà nhỏ của Trương Vĩnh đã bị lục lọi một cách tàn bạo. Trương Vĩnh bị giết bằng một nhát dao chí mạng vào ngực, và thi thể ông nằm co quắp trên nền nhà lạnh lẽo. Giống như vụ án của Lý Quang, hiện trường không có dấu hiệu của một vụ cướp bóc.
“Lính Trương là một người rất cẩn thận,” Lưu Minh nói với Bao Chửng. “Ông ấy đã từng phục vụ trong quân đội nhiều năm trước, và sau khi về hưu, ông sống một mình ở đây. Không ai biết vì sao ông ấy lại bị giết hại.”
Bao Chửng nhìn quanh căn phòng, đôi mắt của ông dừng lại trên một chiếc bàn gần giường ngủ. Trên đó là một bức thư cũ, với những dòng chữ mờ nhạt đã bị thời gian làm phai nhòa. Ông cầm bức thư lên, đọc qua nhanh chóng rồi trao nó cho Tiểu Hoa.
“Bức thư này được gửi từ một người tên là Phùng Hải,” Tiểu Hoa đọc thành tiếng. “Nội dung nhắc đến một lời hứa bí ẩn từ nhiều năm trước, và dường như có một mối liên hệ nào đó với quá khứ của Trương Vĩnh.”
Bao Chửng trầm ngâm, ông nhìn về phía cửa sổ mở toang hoang, nơi có thể nhìn ra cánh đồng bát ngát. “Trương Vĩnh và Lý Quang có vẻ không liên quan đến nhau, nhưng hai vụ án mạng này có quá nhiều điểm tương đồng. Và chúng ta lại có thêm một bóng dáng của người đàn bà áo trắng.”
Lưu Minh khẽ gật đầu. “Đúng vậy, đại nhân. Nhiều người dân đã báo cáo rằng họ thấy một người đàn bà mặc áo trắng đi quanh ngôi nhà của Trương Vĩnh vào đêm hôm qua. Nhưng khi chúng tôi đến nơi, cô ta đã biến mất, giống như vụ án ở Thanh Bình.”
Tiểu Hoa quay sang Bao Chửng, ánh mắt lo lắng. “Đại nhân, có thể đây không chỉ là sự trả thù của Xuân Mai, mà là một âm mưu phức tạp hơn nhiều. Nếu Trương Vĩnh có liên quan đến vụ mất tích của Xuân Mai, thì người đàn bà áo trắng này có thể là một nhân chứng, hoặc thậm chí là một đồng phạm.”
Bao Chửng đứng im lặng, đôi mắt sắc bén của ông nhìn ra cánh đồng lúa rộng lớn, nơi gió nhẹ nhàng lùa qua những ngọn lúa xanh mướt. “Tiểu Hoa, chúng ta cần điều tra về mối liên hệ giữa Trương Vĩnh và Phùng Hải. Bức thư này có thể là một manh mối quan trọng. Đồng thời, hãy tìm hiểu thêm về Xuân Mai và bất cứ ai có thể biết về cô ấy.”
Khi họ rời khỏi căn nhà của Trương Vĩnh, một người đàn ông trung niên bước tới. Ông ta mặc một chiếc áo khoác dài, đầu đội nón lá, trông có vẻ khắc khổ. Ông cúi đầu chào Bao Chửng và Tiểu Hoa, rồi nói: “Đại nhân, tôi là Phùng Hải, người bạn cũ của Trương Vĩnh. Tôi nghe tin bạn tôi bị giết hại và đã đến đây ngay lập tức.”
Bao Chửng nhìn Phùng Hải với ánh mắt dò xét. “Phùng Hải, chúng tôi vừa tìm thấy một bức thư mà ông gửi cho Trương Vĩnh. Nó có nhắc đến một lời hứa từ nhiều năm trước. Ông có thể giải thích rõ hơn về điều này không?”
Phùng Hải thoáng bối rối, rồi ông thở dài. “Đó là một câu chuyện dài và đầy đau buồn. Hồi trẻ, tôi, Trương Vĩnh, và một số người khác từng tham gia vào một âm mưu… một âm mưu mà chúng tôi đã hối hận cả đời.”
Bao Chửng gật đầu, ra hiệu cho Phùng Hải tiếp tục. “Ông nói rõ hơn đi. Âm mưu đó liên quan đến ai?”
“Đó là Xuân Mai,” Phùng Hải nói, giọng ông run run. “Chúng tôi đã lợi dụng lòng tin của cô ấy… và… chúng tôi đã phản bội cô. Cô ấy đã bị bắt giữ và biến mất sau đó. Chúng tôi đều biết rằng mình đã làm điều sai trái, nhưng không ai dám lên tiếng. Trương Vĩnh, Lý Quang, và tôi đều có mặt trong đêm đó.”
Tiểu Hoa lặng người, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc. “Vậy là cả ba người các ông đều liên quan đến sự mất tích của Xuân Mai?”
Phùng Hải gật đầu, vẻ mặt ông ta đượm buồn. “Đúng vậy. Và giờ đây, tôi nghĩ rằng hồn ma của Xuân Mai đang trở về để trả thù. Tôi không biết liệu tôi có phải là người tiếp theo hay không, nhưng tôi đã sẵn sàng để nhận lấy cái kết của mình.”
Bao Chửng trầm ngâm suy nghĩ, rồi ông nói với giọng kiên quyết: “Phùng Hải, chúng tôi sẽ bảo vệ ông, nhưng ông cần hợp tác với chúng tôi để tìm ra kẻ đứng sau những vụ giết người này. Nếu đây là sự trả thù của một linh hồn, thì chúng ta cần tìm ra cách chấm dứt nó. Còn nếu có người khác đứng sau, chúng ta phải đưa hắn ra ánh sáng.”
Phùng Hải cúi đầu, giọng ông khẽ khàng: “Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để giúp các vị. Nhưng tôi e rằng chúng ta đang đối mặt với một thứ gì đó vượt xa sức tưởng tượng của mình.”
Bao Chửng và Tiểu Hoa rời khỏi ngôi làng lân cận với nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời. Những bóng đen của quá khứ đã bắt đầu hiện rõ, nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn chưa được giải đáp: người đàn bà áo trắng thực sự là ai, và cô ta muốn gì?
Trên đường trở về, Tiểu Hoa không thể ngừng nghĩ về lời nói của Phùng Hải. Cô quay sang Bao Chửng và nói: “Đại nhân, nếu chúng ta không sớm tìm ra sự thật, e rằng sẽ có thêm nhiều người phải chết.”
Bao Chửng nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây đen bắt đầu tụ lại, như một điềm báo trước cho cơn bão sắp đến. “Chúng ta sẽ tìm ra sự thật, Tiểu Hoa. Chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng chúng ta phải cẩn thận, vì kẻ thù của chúng ta có thể không phải là người bình thường.”
Bóng tối lại bao trùm ngôi làng, và một cơn bão lớn đang đến gần. Nhưng đối với Bao Chửng và Tiểu Hoa, cuộc hành trình tìm kiếm sự thật chỉ mới bắt đầu, và họ biết rằng phía trước còn rất nhiều nguy hiểm và bí ẩn đang chờ đợi.