Bí Ẩn Của Người Đàn Bà Áo Trắng - Chương 4
Chương 4: Lời đồn về người đàn bà áo trắng
Cơn bão kéo đến vào ban đêm, mang theo những cơn gió rít mạnh và mưa xối xả. Bao Chửng và Tiểu Hoa trú tạm trong một quán trọ nhỏ khi họ trở về từ ngôi làng lân cận. Trong lúc ngồi bên bếp lửa, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, cả hai đều trầm ngâm suy nghĩ về những gì họ đã phát hiện.
Sáng hôm sau, bầu trời vẫn u ám, nhưng cơn mưa đã tạnh. Bao Chửng và Tiểu Hoa rời khỏi quán trọ, tiếp tục hành trình trở về làng Thanh Bình. Trên đường đi, họ nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán từ người dân về vụ án mạng mới nhất. Từ làng này sang làng khác, câu chuyện về người đàn bà áo trắng lan rộng như một ngọn lửa rừng.
Khi hai người bước vào làng Thanh Bình, không khí trong làng đã thay đổi rõ rệt. Người dân tụ tập thành từng nhóm nhỏ, nói chuyện thì thầm với nhau, ánh mắt lo lắng. Một số người còn lập bàn thờ, cúng vái để mong xua đuổi tà ma. Có vẻ như câu chuyện về người đàn bà áo trắng đã làm cho ngôi làng trở nên hoảng sợ.
Bao Chửng và Tiểu Hoa bước vào nhà của một người dân, nơi họ được mời vào uống trà và nghe những câu chuyện đồn đại về hồn ma Xuân Mai. Một người đàn ông trung niên, với khuôn mặt khắc khổ và đôi mắt trũng sâu, kể lại với giọng run run:
“Thưa đại nhân, người đàn bà áo trắng đó không phải là người thường. Cô ta là hồn ma của Xuân Mai, trở về để trả thù những kẻ đã hại cô. Mỗi đêm, khi trời tối, cô ta xuất hiện ở những nơi mà người đã từng phản bội cô sống, và rồi họ lần lượt bị giết hại.”
Một phụ nữ già ngồi cạnh đó thêm vào: “Tôi còn nghe nói rằng nếu ai nhìn thấy cô ta vào ban đêm, người đó sẽ gặp vận xui, hoặc thậm chí là chết không rõ nguyên nhân. Cả làng đều rất sợ hãi, không ai dám ra ngoài khi trời tối nữa.”
Tiểu Hoa lắng nghe những lời kể với vẻ mặt đầy lo lắng. Cô nhìn Bao Chửng, nhưng ông vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. Sau khi cảm ơn những người dân, Bao Chửng và Tiểu Hoa rời khỏi ngôi nhà và đi dọc theo con đường làng, nơi những ánh mắt sợ hãi vẫn theo dõi họ.
“Đại nhân, lời đồn về hồn ma Xuân Mai đang lan rộng khắp nơi,” Tiểu Hoa nói, giọng cô thấp xuống. “Nếu chúng ta không sớm giải quyết được vụ án này, e rằng nỗi sợ hãi sẽ lan đến khắp vùng, và những người vô tội có thể gặp nguy hiểm.”
Bao Chửng khẽ gật đầu. “Ta hiểu, Tiểu Hoa. Nhưng lời đồn cũng là con dao hai lưỡi. Chúng có thể khiến kẻ thù của chúng ta lộ diện hoặc tạo ra hỗn loạn, khiến sự thật càng khó tìm ra. Chúng ta phải thận trọng trong từng bước đi.”
Hai người tiếp tục điều tra bằng cách đến gặp thêm nhiều nhân chứng khác trong làng, nhưng mọi câu chuyện đều giống nhau: người đàn bà áo trắng xuất hiện, hiện trường không có dấu vết nào rõ ràng, và nỗi sợ hãi ngày càng lớn.
Đêm đó, Bao Chửng quyết định sẽ thử một cách tiếp cận khác. Ông và Tiểu Hoa trở lại căn nhà của Lý Quang, nơi vụ án mạng đầu tiên xảy ra, với hy vọng tìm thấy một manh mối mà họ đã bỏ sót. Căn nhà vẫn tối tăm và lạnh lẽo như lần đầu họ đến. Không khí bên trong dường như đậm đặc hơn, nặng nề hơn, như thể cái chết vẫn còn lẩn quất trong các bức tường.
Bao Chửng dừng lại trước cửa sổ, nơi mà người đàn bà áo trắng được cho là đã xuất hiện. Ông lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, mắt chăm chú quan sát từng chi tiết nhỏ nhất. “Tiểu Hoa, cô có thấy gì khác thường không?”
Tiểu Hoa tiến lại gần, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau một lúc, cô lắc đầu. “Tôi không thấy gì khác lạ, thưa đại nhân. Nhưng có điều này làm tôi băn khoăn… Nếu người đàn bà áo trắng thực sự là hồn ma của Xuân Mai, tại sao cô ta lại không tấn công ngay mà chỉ đứng nhìn?”
Bao Chửng khẽ mỉm cười. “Đó chính là điều khiến ta nghi ngờ. Một linh hồn trở về để trả thù không hành động như vậy. Ta tin rằng người đàn bà áo trắng này không phải là ma quỷ, mà là một người bằng xương bằng thịt, có mục đích rõ ràng.”
“Nhưng ai có thể làm điều đó? Và tại sao họ lại chọn những nạn nhân này?” Tiểu Hoa hỏi.
Bao Chửng suy nghĩ một lúc, rồi ông nói: “Hãy nhớ rằng Lý Quang, Trương Vĩnh, và Phùng Hải đều có một điểm chung: họ từng tham gia vào âm mưu hãm hại Xuân Mai. Người đàn bà áo trắng này có thể là người biết về sự thật đó và đang sử dụng nỗi sợ hãi để tiếp cận những kẻ có tội.”
“Vậy thì, chúng ta cần phải xác định ai là người đứng sau tất cả việc này,” Tiểu Hoa nói, mắt cô ánh lên sự quyết tâm. “Nhưng làm thế nào để dụ họ lộ diện?”
Bao Chửng khẽ cười, ánh mắt ông sáng lên dưới ánh nến. “Chúng ta sẽ sử dụng lời đồn làm vũ khí. Đêm mai, chúng ta sẽ lan truyền một tin đồn rằng Phùng Hải sẽ thú nhận tất cả mọi tội lỗi tại một buổi cầu nguyện lớn trong làng. Nếu người đàn bà áo trắng này thật sự muốn giữ bí mật, cô ta sẽ không để điều đó xảy ra.”
Tiểu Hoa gật đầu, hiểu ngay ý định của Bao Chửng. “Chúng ta sẽ chuẩn bị thật kỹ càng, đại nhân. Nếu cô ta xuất hiện, chúng ta sẽ bắt được cô ta.”
Đêm đó, khi cả làng Thanh Bình đang chìm trong giấc ngủ, Bao Chửng và Tiểu Hoa đã bắt đầu lên kế hoạch chi tiết cho cuộc đối đầu sắp tới. Họ biết rằng đối thủ của mình rất nguy hiểm và xảo quyệt, nhưng cũng biết rằng sự thật cuối cùng sẽ được phơi bày.
Bên ngoài, những đám mây đen vẫn che phủ bầu trời, và bóng tối dày đặc như bao trùm lấy ngôi làng. Nhưng trong lòng của Bao Chửng và Tiểu Hoa, ngọn lửa công lý vẫn bừng cháy, soi đường cho họ trong cuộc hành trình đầy nguy hiểm phía trước.