Bí Ẩn Của Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ - Chương 2
Chương 2: Bóng ma trong đêm
Màn đêm đã phủ kín ngôi làng Bình An, mang theo một không khí u ám và lạnh lẽo. Ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua những đám mây đen, chiếu xuống những con đường nhỏ hẹp, nơi mà những ngôi nhà gỗ cũ kỹ nằm lặng lẽ. Sau khi xem xét căn phòng của ông Phúc, thám tử Trần và Bao Chửng quyết định đi khắp ngôi làng để tìm kiếm thêm manh mối.
Trần cẩn thận quan sát xung quanh, từng chi tiết nhỏ đều được ông ghi nhận. Ông biết rằng người đàn ông đeo mặt nạ này không phải là một kẻ tầm thường. Hắn có khả năng lẩn tránh sự phát hiện, và rõ ràng là hắn đã lên kế hoạch rất chi tiết cho mỗi lần xuất hiện.
“Thám tử Trần,” Bao Chửng lên tiếng, giọng ông trầm tĩnh nhưng mang theo sự lo ngại, “tôi có cảm giác rằng người đàn ông đeo mặt nạ này không chỉ là một kẻ giết người thông thường. Có lẽ hắn có một mối liên hệ nào đó với ngôi làng này, một lý do sâu xa để hắn thực hiện những hành động tàn bạo như vậy.”
Trần gật đầu, suy nghĩ sâu xa. “Có lẽ ông nói đúng, Bao đại nhân. Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về quá khứ của ngôi làng này, cũng như về ông Phúc. Có thể trong quá khứ đã xảy ra điều gì đó mà chúng ta chưa biết.”
Họ tiếp tục đi dọc theo con đường làng, hướng về phía quán trọ nơi họ tạm thời lưu trú. Nhưng khi đến gần quán trọ, họ bỗng nghe thấy tiếng bước chân lạ từ phía sau. Trần ngay lập tức quay lại, tay ông đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt căng thẳng.
“Nghe thấy không?” Trần thì thào, mắt không rời khỏi con đường phía sau.
“Nghe thấy,” Bao Chửng trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng đầy cảnh giác.
Hai người đứng yên lặng, lắng nghe tiếng động đang tiến đến gần. Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng lại vang vọng trong không gian tĩnh mịch của đêm. Bất ngờ, một bóng đen lướt qua con đường nhỏ, nhanh như chớp, biến mất sau một góc nhà.
“Là hắn!” Trần hét lên, rồi ngay lập tức phóng mình đuổi theo. Bao Chửng cũng không chậm trễ, ông nhanh chóng theo sát Trần.
Họ chạy qua những con hẻm tối tăm và quanh co của ngôi làng, bóng đen phía trước di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, như một cái bóng không hề để lại dấu vết. Tuy nhiên, Trần và Bao Chửng là những người có kinh nghiệm, họ không dễ bị cắt đuôi.
“Bao đại nhân, vòng qua bên kia!” Trần ra lệnh khi thấy bóng đen đang lẩn vào một hẻm nhỏ.
Bao Chửng lập tức thay đổi hướng, vòng qua con hẻm khác để chặn đầu. Khi Trần và Bao Chửng gặp nhau ở cuối con hẻm, họ nhận thấy bóng đen đã biến mất không dấu vết.
“Không thể nào,” Trần thở hổn hển, đôi mắt sắc bén nhìn quanh tìm kiếm. “Hắn không thể biến mất nhanh như vậy.”
Bao Chửng im lặng một lúc, rồi lên tiếng, giọng ông đầy suy tư: “Hắn rất thông thạo địa hình của ngôi làng này. Dường như hắn biết rõ từng ngõ ngách, từng con đường. Có thể hắn là người địa phương.”
Trần nhìn Bao Chửng, gật đầu tán thành. “Có lẽ chúng ta nên nói chuyện với dân làng, đặc biệt là những người lớn tuổi. Họ có thể biết điều gì đó mà chúng ta chưa nắm được.”
Sáng hôm sau, Trần và Bao Chửng bắt đầu cuộc trò chuyện với những người dân trong làng. Họ đến từng nhà, hỏi thăm từng người, nhưng không ai dám nói nhiều về quá khứ, nhất là khi nhắc đến những sự kiện bí ẩn. Nhiều người chỉ im lặng, tránh né ánh mắt của hai vị điều tra viên, như thể họ đang che giấu một điều gì đó.
Cuối cùng, họ gặp một cụ bà già, ngồi dưới gốc cây đa lớn ở trung tâm làng. Bà cụ trông rất yếu ớt, nhưng đôi mắt bà vẫn sắc sảo và đầy kinh nghiệm sống.
“Chào cụ,” Bao Chửng cúi đầu chào, giọng điềm tĩnh. “Chúng tôi đang điều tra vụ án mạng của ông Phúc. Cụ có thể cho chúng tôi biết điều gì đó về quá khứ của ngôi làng này không?”
Cụ bà nhìn thẳng vào mắt Bao Chửng, rồi thở dài một hơi dài. “Các ông muốn biết về bóng ma đeo mặt nạ, đúng không?”
Trần và Bao Chửng im lặng, chờ đợi cụ bà tiếp tục.
“Hắn không phải là bóng ma, nhưng hắn mang theo lời nguyền của quá khứ,” cụ bà nói, giọng nói của bà trở nên xa xăm. “Nhiều năm trước, đã có một sự kiện khủng khiếp xảy ra ở đây, một mối thù không thể hóa giải. Hắn trở lại để trả thù, để hoàn thành những gì còn dang dở.”
“Nhưng cụ có biết hắn là ai không?” Trần hỏi, giọng ông nghiêm túc.
Cụ bà lắc đầu, mắt nhìn xa xăm. “Tôi không biết rõ, nhưng tôi biết rằng hắn là con của người đàn ông đã bị trục xuất khỏi làng vì một tội ác mà hắn không bao giờ phạm phải. Hắn quay trở lại, mang theo mặt nạ để che giấu khuôn mặt mà mọi người từng biết.”
Bao Chửng nhìn cụ bà một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cụ có biết nơi hắn có thể đang ẩn náu không?”
Cụ bà lại thở dài, ánh mắt trở nên buồn bã. “Hắn có thể ở bất cứ đâu trong ngôi làng này. Nhưng hãy cẩn thận, hắn không phải là kẻ dễ bắt nạt. Nếu các ông không cẩn trọng, rất có thể các ông sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.”
Trần và Bao Chửng cảm ơn cụ bà và rời đi, đầu óc họ tràn ngập những suy nghĩ về những gì vừa nghe được. Câu chuyện về người đàn ông đeo mặt nạ trở nên rõ ràng hơn, nhưng đồng thời cũng phức tạp hơn.
“Chúng ta phải tìm ra hắn trước khi có thêm bất kỳ ai bị hại,” Bao Chửng nói, giọng ông cương quyết.
“Đúng vậy,” Trần đáp, đôi mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không để hắn thoát.”
Trong khi màn đêm lại buông xuống ngôi làng Bình An, bóng dáng người đàn ông đeo mặt nạ vẫn tiếp tục lẩn khuất trong bóng tối, và cuộc săn lùng hắn càng trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.