Bí Ẩn Của Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ - Chương 3
Chương 3: Những manh mối rải rác
Ngày hôm sau, trời vẫn còn xám xịt như thể ngôi làng Bình An đang bị bao phủ bởi một áng mây u ám không bao giờ tan. Thám tử Trần và Bao Chửng thức dậy từ sớm, tiếp tục cuộc điều tra của mình. Họ biết rằng thời gian không đứng về phía họ, và mỗi phút trôi qua có thể dẫn đến một vụ án mạng khác.
“Chúng ta cần tập trung vào những manh mối mà chúng ta đã có,” Trần nói, khi họ ngồi tại bàn trong quán trọ, trước mặt là những tờ giấy ghi chép về vụ án. “Cụ bà nói về một mối thù trong quá khứ, và người đàn ông đeo mặt nạ này có thể là con của một người đã bị trục xuất. Chúng ta cần xác định danh tính của người đó.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt ông chăm chú nhìn những dòng chữ trên tờ giấy. “Người dân trong làng này có vẻ rất sợ hãi khi nói về quá khứ. Chúng ta cần phải tìm ra ai trong số họ biết rõ về sự việc này.”
Khi họ đang nói chuyện, một người hầu gái từ nhà ông Phúc đến, mang theo một chiếc hộp gỗ nhỏ.
“Thưa hai vị đại nhân,” cô gái cúi đầu kính cẩn, “quản gia nhà ông Phúc nhờ tôi mang cái này đến cho các ngài. Ông ấy tìm thấy nó trong phòng của ông Phúc, giấu sau một bức tranh.”
Trần mở chiếc hộp ra và phát hiện bên trong là một mảnh giấy nhỏ, bị xé rách ở các cạnh. Trên mảnh giấy, có những dòng chữ viết bằng mực đỏ, nhưng nội dung chỉ là những ký tự lạ lùng, không có ý nghĩa rõ ràng.
“Đây là gì?” Trần nhíu mày, cố gắng giải mã những ký tự trên giấy.
Bao Chửng cầm mảnh giấy, mắt ông nhìn chằm chằm vào những dòng chữ. “Đây là một loại mật mã,” ông nói, giọng chắc nịch. “Những ký tự này không phải vô nghĩa, chúng có thể là một phần của một thông điệp lớn hơn.”
“Hai vị đại nhân, tôi còn tìm thấy thứ này,” người hầu gái tiếp tục, lấy ra một chiếc mặt nạ nhỏ, bằng gỗ, được chạm khắc tinh xảo nhưng đã cũ kỹ, có lẽ được sử dụng nhiều lần.
“Cái này…?” Trần lẩm bẩm, ánh mắt trở nên sắc lạnh. “Chiếc mặt nạ này chắc chắn có liên quan đến người đàn ông mà chúng ta đang truy lùng.”
Bao Chửng cầm lấy chiếc mặt nạ, cảm nhận sự lạnh lẽo của gỗ cũ trong tay. “Có lẽ đây là một manh mối quan trọng. Người đàn ông đeo mặt nạ này có thể đã để lại nó như một dấu vết, hoặc có thể ông Phúc đã lấy được nó từ hắn.”
Sau khi cẩn thận cất mảnh giấy và chiếc mặt nạ vào túi, Trần và Bao Chửng quyết định quay trở lại ngôi nhà của ông Phúc để tìm kiếm thêm manh mối. Họ đến nơi vào giữa buổi sáng, khi ánh sáng yếu ớt của mặt trời xuyên qua những đám mây, chiếu xuống ngôi nhà lớn nhưng giờ đây trông như một nơi hoang vắng, lạnh lẽo.
Khi bước vào phòng của ông Phúc, Trần ngay lập tức nhận ra một chi tiết mới: bức tường phía sau giường có một vết xước nhỏ, như thể ai đó đã vô tình làm rơi một vật gì đó cứng vào. Ông tiến đến gần và xem xét kỹ hơn.
“Đây có thể là nơi chiếc mặt nạ được giấu,” Trần nhận định. “Nhưng tại sao ông Phúc lại có nó? Ông ấy có liên quan gì đến người đàn ông đeo mặt nạ?”
“Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về cuộc sống cá nhân của ông Phúc,” Bao Chửng nói. “Có lẽ ông ấy đã từng tiếp xúc với người này trong quá khứ mà không ai biết.”
Trong khi họ tiếp tục tìm kiếm, Trần phát hiện ra một bức thư giấu dưới tấm thảm gần cửa sổ. Lá thư đã cũ, nhưng nội dung vẫn còn đọc được. Trong thư, có những dòng chữ viết tay của ông Phúc, đề cập đến một mối đe dọa bí ẩn từ quá khứ, và rằng ông đang lo sợ cho tính mạng của mình.
“Bức thư này khẳng định rằng ông Phúc biết mình đang gặp nguy hiểm,” Trần nói. “Nhưng ông ấy không nói rõ ai đang đe dọa ông. Có lẽ ông Phúc biết rõ về danh tính của người đàn ông đeo mặt nạ, nhưng vì lý do nào đó, ông ấy đã giữ im lặng.”
Bao Chửng đứng yên lặng một lúc, suy nghĩ về tất cả những gì họ đã tìm thấy. “Có thể người đàn ông đeo mặt nạ này đang trả thù cho một mối thù cá nhân mà ông Phúc có liên quan. Nhưng điều gì đã xảy ra trong quá khứ? Và tại sao hắn lại chọn thời điểm này để thực hiện kế hoạch của mình?”
Trần gật đầu. “Chúng ta cần quay lại hỏi thêm những người lớn tuổi trong làng. Có thể có ai đó biết rõ hơn về mối thù này, nhưng họ sợ hãi không dám nói ra.”
Khi họ chuẩn bị rời đi, tiếng chuông báo giờ trưa từ ngôi chùa gần đó vang lên, âm thanh trầm buồn, như nhắc nhở rằng thời gian đang dần trôi qua, và bí ẩn vẫn chưa được giải đáp. Trần và Bao Chửng quyết định quay trở lại ngôi chùa để nói chuyện với vị trụ trì, người có thể biết nhiều về lịch sử của ngôi làng.
Trên đường đến ngôi chùa, họ cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của ai đó đang theo dõi từ xa. Nhưng khi quay lại nhìn, họ chỉ thấy những bóng cây dao động trong gió.
“Người đàn ông đeo mặt nạ chắc chắn đang theo dõi chúng ta,” Trần thì thào. “Hắn biết chúng ta đang đến gần sự thật.”
“Đúng vậy,” Bao Chửng đáp, ánh mắt ông trở nên nghiêm nghị hơn. “Nhưng chúng ta cũng biết rằng hắn không thể trốn mãi. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đưa hắn ra ánh sáng.”
Khi họ đến ngôi chùa, vị trụ trì đã đợi sẵn. Ông là một người đàn ông già với đôi mắt hiền từ nhưng sâu sắc, như thể đã nhìn thấu được rất nhiều điều trong cuộc sống. Ông đưa hai người vào trong chùa, nơi mà không khí yên tĩnh và mùi hương trầm thoang thoảng làm dịu lòng người.
“Sư phụ,” Bao Chửng bắt đầu, giọng ông kính cẩn, “chúng tôi đến đây để hỏi về quá khứ của ngôi làng. Có một câu chuyện về một người đàn ông bị trục xuất và một mối thù. Sư phụ có thể cho chúng tôi biết thêm về điều này không?”
Vị trụ trì thở dài, ánh mắt ông trở nên xa xăm khi ông nhớ lại quá khứ. “Đó là một câu chuyện buồn,” ông nói, giọng trầm lắng. “Nhiều năm trước, đã có một vụ án oan, mà nạn nhân là một người đàn ông lương thiện. Ông ta bị buộc tội một cách bất công và bị trục xuất khỏi làng, để lại một đứa con trai nhỏ. Đứa bé đó đã thề sẽ trở lại để báo thù cho cha mình.”
“Có phải đứa bé đó chính là người đàn ông đeo mặt nạ không?” Trần hỏi, đôi mắt ông sáng lên với sự phán đoán.
“Rất có thể,” vị trụ trì đáp, gật đầu chậm rãi. “Nhưng ông nên nhớ rằng, sự thù hận có thể biến đổi con người, khiến họ trở nên tàn bạo và mất đi bản chất thật của mình.”
Bao Chửng và Trần nhìn nhau, biết rằng họ đã đến rất gần với sự thật. Nhưng họ cũng nhận ra rằng, hành trình này sẽ không dễ dàng. Người đàn ông đeo mặt nạ là một kẻ nguy hiểm, và để bắt được hắn, họ cần phải hết sức cẩn trọng.
Khi rời khỏi chùa, họ đã có một kế hoạch mới. Họ sẽ không chỉ truy tìm người đàn ông đeo mặt nạ, mà còn phải giải mã quá khứ đầy uẩn khúc của ngôi làng này, để từ đó tìm ra nguyên nhân thật sự của tất cả những gì đang diễn ra.
Và trong bóng tối của ngôi làng Bình An, kẻ đeo mặt nạ vẫn đang rình rập, sẵn sàng ra tay khi thời cơ đến.