Bí Ẩn Của Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ - Chương 4
Chương 4: Cuộc truy đuổi trong bóng tối
Khi màn đêm buông xuống, ngôi làng Bình An lại chìm vào một không khí lạnh lẽo và căng thẳng. Những lời thì thầm về người đàn ông đeo mặt nạ trở nên dày đặc hơn, như thể bóng đêm đã làm tăng thêm sự bí ẩn và sợ hãi trong lòng người dân. Trong ngôi chùa nhỏ, Bao Chửng và thám tử Trần đã thống nhất về kế hoạch tiếp theo của họ. Họ biết rằng kẻ đeo mặt nạ sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu của hắn, và vì vậy, họ phải hành động nhanh chóng.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ ngôi nhà bỏ hoang mà chúng ta tìm thấy chiếc mặt nạ,” Trần nói, đôi mắt sắc bén nhìn vào tấm bản đồ nhỏ trên bàn. “Đây có thể là nơi hắn ẩn náu.”
Bao Chửng gật đầu, tay ông vuốt nhẹ chòm râu bạc. “Tôi đồng ý. Ngôi nhà đó nằm ở rìa làng, gần khu rừng. Nếu hắn đang ẩn náu ở đó, chúng ta có thể bao vây và bắt hắn tại chỗ.”
Khi đêm đã sâu, hai người lặng lẽ rời khỏi chùa, mang theo vũ khí và đèn lồng. Họ di chuyển nhanh nhẹn và thận trọng qua những con đường nhỏ hẹp, luôn để mắt đến xung quanh. Mọi thứ dường như im lặng một cách lạ thường, như thể ngôi làng đang nín thở chờ đợi điều gì đó kinh hoàng xảy ra.
Khi đến gần ngôi nhà bỏ hoang, họ dừng lại, ánh đèn lồng chiếu sáng một khu vực nhỏ trước mặt. Ngôi nhà trông càng thêm đổ nát và u ám trong ánh sáng lờ mờ, như thể nó đã bị bỏ rơi từ rất lâu. Nhưng cảm giác kỳ lạ trong không khí khiến Trần và Bao Chửng biết rằng họ không hề đơn độc.
“Chúng ta phải vào trong kiểm tra,” Trần nói khẽ, ánh mắt không rời khỏi ngôi nhà. “Nếu hắn ở đây, chúng ta sẽ phải đối mặt với hắn ngay lập tức.”
Bao Chửng gật đầu, chuẩn bị sẵn sàng. Họ tiến vào ngôi nhà, cẩn thận từng bước một. Khi bước qua ngưỡng cửa, họ cảm nhận được một luồng gió lạnh từ bên trong, mang theo một mùi ẩm mốc và cũ kỹ. Ánh đèn lồng nhảy múa trên những bức tường tróc sơn, tạo ra những hình bóng quái dị.
“Chúng ta tách ra, tôi sẽ kiểm tra phía sau,” Trần đề nghị, và Bao Chửng đồng ý.
Trần tiến đến một cánh cửa dẫn vào một căn phòng nhỏ phía sau, trong khi Bao Chửng đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai. Khi Trần mở cửa, anh phát hiện ra một căn phòng trống rỗng, ngoại trừ một vài mảnh gỗ vỡ và mạng nhện giăng đầy. Nhưng khi anh chuẩn bị quay lại, một tiếng động lạ phát ra từ phía trên.
“Bao đại nhân!” Trần gọi lớn, lo lắng rằng Bao Chửng có thể đã gặp nguy hiểm.
Chỉ trong tích tắc, Bao Chửng từ trên cầu thang lao xuống, gương mặt ông trầm tĩnh nhưng đôi mắt đầy cảnh giác. “Tôi nghe thấy có tiếng động trên tầng,” ông nói nhanh, “nhưng khi tôi lên đến nơi, không có ai ở đó.”
Trần không kịp phản ứng, đột nhiên một bóng đen từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào phòng với tốc độ kinh hoàng. Người đàn ông đeo mặt nạ hiện ra, bóng dáng hắn như hòa vào màn đêm, nhanh nhẹn như một cái bóng vô hình. Hắn tung ra một đòn tấn công về phía Trần, nhưng Trần đã kịp né sang một bên, rút kiếm ra.
“Cẩn thận!” Bao Chửng hét lên, lao tới giúp Trần đối phó với kẻ địch. Họ cùng nhau hợp lực, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ di chuyển quá nhanh, khiến họ khó lòng nắm bắt được.
Người đàn ông đeo mặt nạ lướt qua căn phòng, nhanh như một cơn gió, hắn ra đòn chính xác và nguy hiểm. Nhưng Trần và Bao Chửng không phải là những người dễ bị khuất phục. Trần dùng kiếm để đỡ những đòn tấn công, trong khi Bao Chửng sử dụng cây gậy của mình để hỗ trợ, cố gắng tạo ra khoảng trống để bắt hắn.
Cuộc chiến trong bóng tối diễn ra dữ dội. Họ di chuyển qua những căn phòng hẹp, đập vỡ đồ đạc và tạo ra tiếng ồn ào khiến không gian trở nên hỗn loạn. Nhưng dù họ cố gắng đến đâu, người đàn ông đeo mặt nạ vẫn luôn giữ được khoảng cách, hắn dường như biết rõ mọi ngõ ngách của ngôi nhà như lòng bàn tay.
“Chúng ta không thể để hắn thoát,” Trần hét lên, cố gắng dồn sức trong một cú đánh cuối cùng.
Nhưng kẻ đeo mặt nạ đột ngột nhảy ra khỏi cửa sổ, thoát ra ngoài bóng đêm. Hắn lướt qua sân sau ngôi nhà, biến mất vào khu rừng phía xa trước khi Trần và Bao Chửng kịp truy đuổi.
Trần chạy đến cửa sổ, nhìn theo bóng dáng của kẻ địch đã biến mất. “Hắn thoát rồi,” anh nói, giọng đầy thất vọng. “Chúng ta đã quá chậm.”
Bao Chửng bước tới, đặt tay lên vai Trần. “Không sao, chúng ta đã khiến hắn biết rằng hắn không còn an toàn nữa. Hắn sẽ không thể dễ dàng ra tay thêm một lần nào nữa mà không lo sợ bị phát hiện.”
Trần thở dài, nhưng anh biết Bao Chửng nói đúng. Họ đã giáp mặt với kẻ địch và đã học được nhiều điều về hắn. Nhưng điều này cũng có nghĩa là người đàn ông đeo mặt nạ sẽ trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, và họ phải chuẩn bị cho những gì sắp tới.
“Chúng ta cần phải bàn bạc lại kế hoạch,” Trần nói, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Chúng ta sẽ không để hắn thoát thêm một lần nào nữa.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt ông cũng không kém phần cương nghị. “Hắn có thể trốn trong bóng tối, nhưng không thể trốn khỏi công lý mãi mãi.”
Khi họ rời khỏi ngôi nhà bỏ hoang, bóng tối của ngôi làng Bình An lại bao trùm lên mọi thứ. Nhưng lần này, họ đã có thêm một manh mối quan trọng: kẻ đeo mặt nạ không phải là bất khả chiến bại, và ngày mà hắn phải đối mặt với sự thật đang đến gần.