Bí Ẩn Của Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ - Chương 5
Chương 5: Bí mật trong quá khứ
Sáng hôm sau, mặt trời lười biếng ló dạng qua những tầng mây, chiếu xuống ngôi làng Bình An một ánh sáng vàng nhạt. Những dấu vết của cuộc truy đuổi đêm qua vẫn còn đó, nhưng không khí trong làng có vẻ bình yên hơn. Bao Chửng và thám tử Trần biết rằng để tìm ra người đàn ông đeo mặt nạ, họ cần phải đào sâu vào quá khứ của ngôi làng này, tìm hiểu những bí mật mà dân làng đã cố giấu đi.
Họ bắt đầu ngày mới bằng việc đến thăm những người lớn tuổi trong làng, những người có thể biết rõ nhất về lịch sử của nơi này. Đầu tiên, họ đến nhà của ông Lâm, một người già sống ở rìa làng, được cho là người nắm giữ nhiều câu chuyện về quá khứ.
Ông Lâm ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ, nhìn hai người khách với ánh mắt thận trọng. “Các ông đến vì vụ án của ông Phúc, đúng không?” ông Lâm hỏi, giọng khàn đục vì tuổi già.
“Đúng vậy, ông Lâm,” Bao Chửng đáp, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Chúng tôi cần biết về một sự kiện đã xảy ra nhiều năm trước, khi một người đàn ông bị trục xuất khỏi làng. Chúng tôi nghĩ rằng sự kiện đó có liên quan đến những gì đang xảy ra bây giờ.”
Ông Lâm thở dài, ánh mắt ông trôi vào khoảng không xa xăm. “Đó là một câu chuyện buồn,” ông bắt đầu, giọng trầm ngâm. “Người đàn ông mà các ông nói đến tên là Nguyễn Thành, một người thợ mộc tài hoa nhưng nghèo khổ. Ông ta sống với vợ và con trai trong một ngôi nhà nhỏ ở rìa làng. Thành là một người lương thiện, nhưng ông ta đã bị buộc tội giết một người thương gia giàu có trong làng.”
“Giết người?” Trần nhíu mày. “Có phải là ông Phúc không?”
“Không, không phải ông Phúc,” ông Lâm lắc đầu. “Đó là một người khác, một thương gia tên Hùng, rất giàu có và đầy quyền lực. Hùng bị phát hiện đã chết trong phòng riêng của mình, và mọi chứng cứ đều chỉ ra Nguyễn Thành là kẻ giết người. Nhưng có một điều kỳ lạ… tất cả đều nói rằng Thành không có lý do gì để giết Hùng. Ông ấy không hề có mối thù hận với Hùng, và cũng không có động cơ nào rõ ràng.”
“Vậy tại sao ông ta lại bị buộc tội?” Bao Chửng hỏi, cảm nhận được điều gì đó ẩn khuất đằng sau câu chuyện này.
“Ông ta bị vu oan,” ông Lâm trả lời, giọng nói đầy chua chát. “Nhưng Hùng có rất nhiều kẻ thù, và những người quyền lực trong làng lúc đó đã tìm một con dê tế thần để bảo vệ mình. Họ buộc tội Thành, và ông ta không có cơ hội để tự bào chữa. Cuối cùng, ông ta bị trục xuất khỏi làng cùng với vợ và con trai. Họ rời đi trong sự ô nhục và cay đắng.”
Bao Chửng im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì vừa nghe được. “Vậy… con trai của Nguyễn Thành có thể là người đàn ông đeo mặt nạ, trở lại để trả thù cho cha mình?”
Ông Lâm gật đầu, mắt ông đầy sự tiếc nuối. “Đúng vậy. Sau khi Nguyễn Thành bị trục xuất, tôi nghe nói rằng ông ta đã sống cuộc đời rất khó khăn, vợ ông ta cũng qua đời không lâu sau đó vì bệnh tật. Con trai ông ta, Nguyễn Huy, đã phải lớn lên trong cảnh cơ cực, mang trong mình lòng thù hận sâu sắc. Tôi tin rằng cậu bé đó, bây giờ đã là một người đàn ông, đang quay trở lại để trả thù những kẻ đã hại cha mình.”
“Có lẽ đó là lý do hắn chọn ông Phúc làm mục tiêu,” Trần nói, đôi mắt ánh lên sự suy nghĩ sâu xa. “Ông Phúc có thể là một trong những người đã tham gia vào vụ án oan đó.”
“Rất có thể,” ông Lâm thở dài. “Nhưng tôi không biết rõ ai là những người thực sự đứng sau vụ việc đó. Chỉ có những người có quyền lực trong làng mới biết rõ sự thật.”
Bao Chửng và Trần cảm ơn ông Lâm vì những thông tin quý giá. Khi họ rời khỏi nhà ông Lâm, Bao Chửng nói với Trần: “Chúng ta cần phải điều tra thêm về những người có quyền lực trong làng vào thời điểm đó. Có thể chúng ta sẽ tìm ra được một danh sách những kẻ đã hại Nguyễn Thành.”
“Đúng vậy,” Trần đáp, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. “Chúng ta đã biết kẻ đeo mặt nạ là ai, nhưng để bắt được hắn, chúng ta cần phải hiểu rõ động cơ và kế hoạch của hắn.”
Họ quyết định đến nhà ông Quang, một thương gia giàu có khác trong làng, người được cho là đã có mối quan hệ mật thiết với ông Phúc. Ông Quang là một người đàn ông có vẻ ngoài giàu sang nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nhiều bí mật. Khi hai người đến, ông Quang đón tiếp họ với vẻ lịch sự, nhưng có chút bồn chồn.
“Sao các ông lại đến tìm tôi?” ông Quang hỏi, cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhưng không giấu được sự lo lắng trong giọng nói.
“Chúng tôi đang điều tra về cái chết của ông Phúc,” Bao Chửng trả lời, giọng ông bình tĩnh nhưng sắc bén. “Chúng tôi được biết rằng ông có quen biết với ông Phúc, và có thể ông biết điều gì đó về những sự kiện trong quá khứ, liên quan đến Nguyễn Thành.”
Nghe đến tên Nguyễn Thành, ông Quang trở nên cứng nhắc. “Tôi… tôi không biết gì về chuyện đó,” ông lắp bắp, ánh mắt đảo quanh như tìm cách thoát khỏi cuộc trò chuyện.
Trần nhíu mày, nhận ra sự bất thường trong thái độ của ông Quang. “Ông Quang, đây là vấn đề nghiêm trọng. Nếu ông biết điều gì, hãy nói ra. Chúng tôi chỉ muốn sự thật.”
Ông Quang im lặng một lúc, rồi cuối cùng thở dài, như thể đã chịu thua trước sự kiên quyết của họ. “Được rồi… tôi sẽ nói. Nhưng các ông phải hứa rằng sẽ bảo vệ tôi. Tôi sợ rằng… người đàn ông đeo mặt nạ đó sẽ không tha cho tôi nếu hắn biết tôi tiết lộ điều này.”
“Chúng tôi sẽ bảo vệ ông,” Bao Chửng hứa, giọng ông đầy sự chân thành.
Ông Quang cúi đầu, giọng nói nhỏ lại như một lời thú tội. “Nguyễn Thành… đúng là đã bị vu oan. Ông ta không giết Hùng. Chính tôi và ông Phúc, cùng với vài người khác, đã dàn dựng mọi thứ để loại bỏ Nguyễn Thành, vì chúng tôi lo sợ ông ta sẽ phát hiện ra những việc làm bất chính của chúng tôi.”
“Các ông đã làm gì?” Trần hỏi, giọng đầy sự phẫn nộ.
“Chúng tôi đã gian lận trong các giao dịch thương mại, lấy cắp của người nghèo để làm giàu cho bản thân. Nguyễn Thành, mặc dù là một thợ mộc, nhưng ông ta rất thông minh và phát hiện ra việc làm của chúng tôi. Chúng tôi không thể để ông ta tố cáo, vì vậy chúng tôi đã dựng lên một kế hoạch hoàn hảo để đổ tội cho ông ta. Chúng tôi đã thành công, và Nguyễn Thành bị trục xuất… nhưng tôi luôn sống trong nỗi sợ rằng sự thật sẽ bị lộ.”
Bao Chửng nhìn ông Quang, đôi mắt ông ánh lên sự thất vọng. “Sự thật luôn có cách để lộ diện, ông Quang. Và bây giờ nó đã trở lại để đòi công lý cho những người bị hại.”
Ông Quang cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt Bao Chửng hay Trần. “Tôi biết… tôi biết. Nhưng tôi không ngờ rằng người đàn ông đeo mặt nạ đó lại là con trai của Nguyễn Thành. Hắn sẽ không dừng lại cho đến khi tất cả chúng tôi đều phải trả giá.”
“Chúng tôi sẽ ngăn hắn lại,” Trần nói, giọng anh đầy sự kiên quyết. “Nhưng ông cần phải giúp chúng tôi. Hãy cung cấp mọi thông tin về những người có liên quan, chúng tôi sẽ đảm bảo công lý được thực thi.”
Ông Quang gật đầu, đồng ý cung cấp danh sách những người liên quan đến vụ án oan của Nguyễn Thành. Bao Chửng và Trần rời khỏi nhà ông Quang, mang theo những thông tin quan trọng để tiếp tục cuộc điều tra.
Bí mật trong quá khứ đã được hé lộ, và giờ đây, họ biết rằng kẻ đeo mặt nạ không chỉ muốn trả thù, mà còn muốn đòi lại công lý cho cha mình. Nhưng với danh tính và động cơ đã rõ ràng, cuộc đối đầu cuối cùng giữa họ và kẻ đeo mặt nạ đang dần đến gần, hứa hẹn một trận chiến cam go để bảo vệ lẽ phải và sự thật.